“Thật ạ?” Cô ấy nhìn tôi.
Tôi ôm chặt lấy đôi vai thanh mảnh, nuột nà của cô ấy, rồi hôn lên trán cô: “Học thuật số chính là như vậy, một khi đã chìm đắm vào trong đó, chúng ta sẽ không có tâm tư đến cơm nước, bỏ ngủ quên ăn, có thể quên sạch những chuyện nam nữ. Em rất có năng khiếu, động đến thuật số thì khó có thể dứt ra được. Nhất định phải đợi sau khi tăng tiến vượt bậc, từ nông đến sâu thì tâm của em mới thực sự yên ổn được. Quá trình này không kéo dài một hai năm nhưng không trải qua mấy kỳ bế quan dài hạn thì không thể được.”
“Thực sự em muốn bế quan.” Cô ấy có chút ngập ngừng: “Thực ra tối qua em đã muốn nói với anh, chỉ là...”
“Chỉ là em sợ anh không hiểu, sợ anh cô độc một mình, không có ai chăm sóc cho anh, đúng không?” Tôi hỏi.
Cô ấy im lặng, tiếp đó rúc vào trong lòng tôi, ôm chặt lấy tôi.
“Không cần lo cho anh.” Tôi ôm lấy cô: “Trước đây em bế quan thì anh phải dẫn dắt em, về sau bế quan thì em không thể bị làm phiền nữa. Đối với việc nghiên cứu thuật số mà nói, XX là điều cấm kỵ rất lớn. Anh ở đây sẽ khiến em phân tâm, không thể tĩnh tâm lại được. Sáng ngày mai anh sẽ quay về Thông Châu, em bắt đầu bế quan đi. Đợi khi nào em xuất quan thì đến tìm anh.”
“Vậy anh phải làm thế nào?” Cô ấy hỏi nhỏ.
“Không cần lo cho anh.” Tôi mỉm cười: “Sau chuyện Vương thành Khiếu Vũ đó, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn này sẽ không có ai dám đến tìm anh làm việc đâu. Đúng lúc anh sẽ nhân khoảng thời gian này để tĩnh tâm lại rồi học chút kỹ năng mới.”
“Học kỹ năng?” Cô ấy không hiểu: “Anh muốn học gì vậy?”
“Anh muốn đi thi bằng lái xe.” Tôi ôm chặt lấy cô rồi nhìn lên trần nhà: “Sau đó mua một chiếc xe, nhưng vậy sau này tiện biết bao...”
Tôi nhìn cô ấy: “Em thấy thế nào?”
Cô ấy khẽ mỉm cười: “Ừ, được đấy, đàn ông con trai nên có một chiếc xe. Như này đi, anh đi thi bằng lái xe, còn xe thì để em tặng anh.”
“Không cần em tặng cho anh đâu, anh tự mua được mà.”
“Không, em tặng anh cơ.” Cô ấy kiên quyết.
Tôi liếc cô ấy một cái, rồi nhìn đểu cô: “Thực sự em sẽ tặng anh à?”
“Đúng vậy!” Cô ấy rất chân thành: “Anh thích kiểu nào? Nói cho em, em mua cho anh.”
Tôi lật người ép cô ấy xuống dưới thân mình, nhìn cô ấy đắm đuối: “Anh thích kiểu như em như vậy, em cho anh đi...”
Cô ấy cũng say đắm nhìn tôi, ánh mắt rạo rực như nước sóng cuộn trào.
Tôi cúi xuống hôn chặt lấy bờ môi của cô.
Cô ấy cũng dịu dàng đáp lại tôi.
Nhưng chỉ mấy phút sau, cô ấy khẽ nghiêng đầu tránh tôi.
“Sao vậy? Lại không nhập cuộc được à?” Tôi nhẹ nhàng hỏi.
“Trong đầu em toàn là quái tượng...” Cô ấy bất lực ôm lấy tôi: “Sao bây giờ...”
Tôi cũng bất lực rồi.
Đây đều là lần đầu tiên của chúng tôi, lần đầu tiên vô cùng trân quý, nếu như cô ấy không tài nào nhập cuộc được vậy tôi cũng không nhẫn tâm “làm” cô ấy trong trường hợp này.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi, cố nhịn sự hưng phấn trong lòng, mỉm cười với cô ấy: “Nếu đã như vậy, chúng ta không ngủ nữa, anh đi tắm cái đã, bình tĩnh lại, sau đó chúng ta cùng nhau nghiên cứu quái tượng.”
“Thực sự có thể làm vậy sao?” Cô ấy đỏ mặt hỏi tôi: “Anh..anh không thấy bức bối à?”
“Đương nhiên là bức bối rồi.” Tôi mỉm cười đầy bất lực, sau đó nâng khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy lên rồi hôn một hồi lâu, sau đó buông ra: “Đợi anh nhé!”
Cô ấy cười, đôi mắt rơm rớm: “Vâng!”
Tôi lại hôn cô ấy một lúc nữa, rồi quay người đi xuống giường, đi vào trong nhà tắm.
Vốn định XX một lát, nhưng chuyện như thế này thì chỉ có thể ngâm đầu vào nước lạnh, giữ cái đầu lý tính nghiên cứu thuật số cùng bạn gái mà thôi.
Thế nên đêm hôm đó, giây phút định xx đã biến thành buổi nghiên cứu về thuật số.
Hai chúng tôi mặc áo ngủ, quấn chăn lên người rồi nói chuyện cả đêm về quái tượng.
Lúc bắt đầu thực sự rất khó khăn để kiềm chế bản thân!
Quân tiểu thư đẹp như vậy, cơ thể lại hoàn mỹ.
Nhưng sau khi bắt đầu nói chuyện, tôi bỗng chìm đắm vào trong thế giới thuật số, tâm lặng như nước, tập trung cao độ.
Chúng tôi bắt đầu nói từ quái tượng, tiếp đó lấy vận chuyển ngũ hành Vương thành Khiếu Vũ làm ví dụ, rồi nói đến trận pháp. Tôi đã phân tích cho cô ấy về đại trận phong yêu, lục thần trận, thông linh trận, đám mây sát khí và cả chi tiết của trận pháp mà cô ấy đã dùng ở bên ngoài, giảng từ nông đến sâu rất nhiều các kiến thức về trận pháp.
Những kiến thức này đều là những thứ mà trước đây tôi chưa từng dạy cho cô ấy. Giống như chỉ tâm quyết, chúng cũng là những bí mật không truyền ra ngoài của Ngô gia chúng tôi.
Dường như tôi lại nghe thấy tiếng hét đầy phẫn nộ của cha tôi và chú Hai: “Thằng oắt con, mi lại đây, bọn ta tuyệt đối sẽ không đánh chết mi đâu!...”