Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 351 - Chương 351. Tiến Triển Vượt Bậc

Chương 351. Tiến Triển Vượt Bậc Chương 351. Tiến Triển Vượt Bậc

Tiểu Quân nghe giảng rất chăm chú, chốc chốc lại đặt vài câu hỏi.

Cuối cùng tôi lấy giấy bút vẽ trận đồ ra cho cô ấy, giảng cặn kẽ chi tiết.

Chính là như vậy, tôi đã ở trong phòng ngủ giảng cho cô ấy cả đêm, vâng cả đêm đấy.

Không biết tự lúc nào trời đã hừng sáng.

Tôi nghe thấy Khả Nhi tỉnh dậy ra khỏi giường, và cả âm thanh đi vào nhà vệ sinh.

Cô ấy cũng nghe thấy liền nhìn tôi, ánh mắt gần như đang cầu khẩn: “Anh giảng chút xíu chỗ này được không? Chút nữa em sẽ đi nấu ăn liền hà.”

Tôi bị bộ dạng đáng yêu của cô ấy chọc cho bật cười.

“Anh cười gì vậy hả?” Cô ấy đỏ mặt.

“Được thôi.” Tôi cố nhịn cười: “Vậy để anh giảng tiếp.”

Rồi tôi lại giảng cho cô ấy hơn một tiếng đồng hồ nữa.

Khả Nhi đã làm xong bữa sáng, cô ấy đến gõ cửa phòng, cố ý ghẹo hai chúng tôi: “Thiếu gia, tiểu Quân, trời sáng rồi đấy, phải giữ gìn sức khỏe chứ, đi ăn sáng thôi nào...”

Tôi nhìn tiểu Quân, dùng ánh mắt hỏi cô ấy nên trả lời như thế nào?

Mặt cô ấy nóng bừng, tiếp đó đứng dậy mặc quần áo, vừa mặc quần áo vừa nói với Khả Nhi đang đứng ở bên ngoài cửa: “Bọn chị sắp xong rồi, em đợi chút nhé.”

Vừa nói ra khỏi miệng, cô ấy cảm thấy có gì đó sai sai liền vội sửa: “A không phải, bọn chị ra ngay đây, em đợi một chút nha.”

Khả Nhi ha ha cười lớn: “Không vội...không vội, em đi xuống lầu đợi hai người!”

Cô ấy vừa cười vừa quay người rời đi.

Tiểu Quân ngại ngùng mặt đỏ ửng hết lên, rồi nhìn tôi đầy bất lực: “Đây...”

Tôi cũng bật cười, rồi nằm phịch xuống giường, nhìn cô ấy đầy hạnh phúc: “Thay quần áo đi.”

Tiểu Quân dở khóc dở cười, thở dài bất lực, bản thân cũng không nhịn được mà bật cười.

Sau khi dùng xong bữa sáng, tôi bảo Khả Nhi đợi tôi ở bên ngoài, sau đó ôm lấy tiểu Quân và dặn dò cô ấy vài câu, dạy cho cô ấy pháp môn cơ sở của luyện khí.

“Trong thời gian bế quan khó tránh khỏi chuyện quên ăn quên ngủ.” Tôi nhìn cô ấy: “Thực sự rất mệt, rất đói, nhưng lại không muốn ngắt đoạn giữa chừng thì em cứ ngồi im một lúc, như vậy có thể nhanh chóng hồi phục được thể tực và tinh lực. Nhưng em phải nhớ rằng nhất định phải ăn cơm. Cho dù mỗi ngày chỉ có một bữa thì cũng phải ăn, mệt thì nhất định phải ngủ cho dù mỗi ngày chỉ nhắm mắt thư giãn một tiếng đồng hồ thôi cũng được. Tu luyện thuật số vô cùng hao kiệt tinh thần, chỉ ngồi im thư giãn thì cũng không được.”

“Vâng.” Cô ấy gật đầu: “Em nhớ rồi!”

“Vậy thì tốt.” Tôi cảm thấy yên tâm: “Tu luyện cho tốt, không cần lo lắng cho anh.”

“Vâng! Anh cũng vậy, tập lái xe cho tốt, không cần lo lắng cho em.” Cô ấy mỉm cười dịu dàng: “Đúng rồi, bao giờ An Vũ đến vậy?”

“Ngày mười bảy tháng sau.” Tôi nói: “Em ấy đón sinh nhật xong thì sẽ đến.”

“Vâng.” Cô ấy gật gật đầu: “Chăm sóc tốt cho em ấy.”

Tôi đỏ mặt: “Anh đã đồng ý với chú Cửu là chăm sóc cho em ấy, nhưng không phải kiểu chăm sóc đó...”

“An Vũ mới có mười tám tuổi, từ nhỏ chưa từng rời xa cha mẹ, chú Cửu giao em ấy cho anh, đây chính là sự tín nhiệm của chú đối với anh.” Cô ấy chân thành nói: “Em ấy đến thì em cũng có thể yên tâm rồi, có thể chuyên tâm bế quan.”

“Có người chơi cùng anh hả?” Tôi ôm chặt lấy eo của cô, nhìn cô thật sâu.

Cô ấy bật cười rồi ôm chặt lấy cổ tôi, tiếp đó nhìn tôi đầy đắm đuối, dịu dàng nói một câu: “Ngô Tranh, em yêu anh...”

Tôi không nói gì liền hôn cô ấy say đắm.

Sau khi quấn quýt một hồi lâu, tôi rời khỏi cô ấy trong tiếc nuối và quay người đi ra khỏi phòng khách.

Tiểu Quân tiễn tôi ra đến ngoài, tiếp đó dặn dò Khả Nhi: “Trên đường đi đừng gấp gáp gì cả, đi chậm thôi nhé. Ngoài ra...”, “Em hiểu rồi! Trong thời gian thiếu gia thi bằng lái xe, em sẽ lo toan tất cả, chị cứ yên tâm!” Khả Nhi vừa cười vừa nói: “Chị, chị cứ yên tâm bế quan đi, có em ở đây rồi!”

Tiểu Quân bật cười rồi gật gật đầu: “Ừ!” Tôi mở cửa bước lên xe, thắt xong dây an toàn, tôi nhìn tiểu Quân: “Bọn anh đi đây, có chuyện gì thì cứ gọi điện cho anh, anh sẽ đến bên em bất cứ lúc nào.”

“Vâng!” Tiểu Quân đáp.

Tôi nhìn sang Khả Nhi: “Chúng ta đi thôi.”

“Ừ.” Khả Nhi khởi động xe rồi giơ tay vẫy vẫy với tiểu Quân, chiếc xe bon bon hòa vào đường chính.

Tiểu Quân vẫn lặng lẽ vọng nhìn chúng tôi cho đến khi xe đi khuất xa, lúc này cô ấy mới quay về.

Khả Nhi liếc nhìn gương chiếu hậu một cái rồi hỏi nhỏ tôi: “Thiếu gia, sao chị tiểu Quân lại vội vàng bế quan thế? Hai người nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa không được à?”

“Đây không phải do cô ấy quyết định, học thuật số và tu luyện pháp thuật không giống nhau, khi loại cảm giác đó ập đến thì bắt buộc phải bế quan.” Tôi giải thích: “Nếu không, lỡ mất cơ hội này thì sẽ ảnh hưởng đến đến tiến độ, hơn nữa làm chuyện gì cũng bị phân tâm, vô cùng khó chịu.”

Bình Luận (0)
Comment