“Làm chuyện đó cũng bị phân tâm à?” Cô ấy hỏi: “ Cái đó?” Tôi hỏi lại.
“XX ấy!” Cô ấy nói: “Tối qua hai người không làm à?”
Mặt tôi đỏ bừng, hắng giọng vài cái: “Ờm...đổi chủ đề.”
Khả Nhi bật cười khúc khích với khuôn mặt đầy đắc ý: “Hê hê, không cần giấu tôi đâu, tôi biết hai người làm gì rồi.”
“Chúng tôi làm gì rồi?” Tôi đỏ mặt, vô thức hỏi lại.
“Nửa đêm hôm qua tôi tỉnh dậy, cậu có biết không?” Cô ấy cười đểu: “Lúc đi xuống lầu uống nước có đi qua phòng của hai người, thế tôi đã nghe lén một lúc. Kết quả là không nghe thấy tiếng thở yếu ớt của tiểu Quân, mà lại nghe được tiếng cậu đang giảng bài, ha ha ha...hai người được đấy, quá đỉnh! Thời gian xx đáng ngàn vàng mà hai người dùng thời gian đó để học bài! Ha ha ha...”
Tôi ngại ngùng nhìn cô ấy, chắc vui?
Khả Nhi cười no xong liền nhún vai: “Được rồi, bây giờ tôi hiểu rồi, do chị ấy học thuật số đã cản trở chuyện tình cảm. Ai ya, cũng may thứ cậu dạy tôi là pháp thuật...”
“Pháp thuật dùng tình cảm, thế nên không cấm kỵ những chuyện này.” Tôi đỏ mặt nói: “Thuật số thì không giống vậy, lúc bế quan không được để chuyện xx làm phiền được, nếu không sẽ ảnh hưởng lớn đến hiệu quả.”
Khả Nhi bỗng hiểu ra: “Ồ, thế nên hai thầy phong thủy ở bên nhau sẽ rất khó làm chuyện đó, đúng không? Vậy về sau hai người làm thế nào?”
“Cũng rất khó...” Tôi ngượng ngùng: “Bây giờ cô ấy đang trong khoảng thời gian nhạy cảm, đây là lúc cô ấy tiến triển vượt bậc, đợi sau khi cô ấy tu luyện từ nông đến sâu thì làm gì cũng không sao hết, cuộc sống lại bình thường trở lại...”
“Thì ra là như vậy...” Cô ấy nhìn tôi đầy thương hại, cố ý dùng giọng điệu đáng thương: “Thiếu gia, cậu thật đáng thương, cô độc trong căn phòng trống, đơn chiếc khó ngủ, vậy phải làm sao đây? Haiz, hay là...”
“Cậu dừng lại ở đó!” Tôi biết cô ấy muốn nói điều gì nên đã chặn đứng cô ấy lại: “Tôi đã sống một mình bao nhiêu năm rồi, bản thân có thể khiến tâm lặng như nước, không cần cậu lao tâm lo lắng! Cái gì nhỉ... Không phải cậu nói để cậu sắp xếp chuyện bằng lái xe à? Thế sắp xếp chưa?”
Khả Nhi nhếch mép cười, hắng hắng giọng: “Được rồi...được rồi, không trêu cậu nữa. Cậu cứ yên tâm chuyện bằng lái đi, vừa nãy lúc cậu với chị ấy đang quấn quýt trong phòng, tôi đã làm xong rồi!”
“Làm xong rồi?” Tôi sững lại: “Ý gì vậy?”
“Tôi gọi điện thoại cho Hắc ca.” Cô ấy nói: “Anh ấy có người anh em làm ở chỗ dạy thi bằng lái, bọn họ có lớp cấp tốc chỉ cần nửa tháng là lấy được bằng. Tôi đã kể tình hình cho Hắc ca rồi, Hắc ca cũng hỏi người anh em đó, người đó cũng rất vui vẻ và nói sẽ dạy riêng cho cậu. Đảm bảo trong nửa tháng là cậu có thể lấy được bằng lái xe.”
“Nửa tháng, có đủ không vậy?” Tôi thấy nghi nghi.
“Đủ rồi.” Khả Nhi tự tin nói: “Cậu thông minh như vậy, nếu là tôi quản lý bằng lái thì chỉ cần hai ngày là tôi đưa cho cậu rồi!””
“Được!” Tôi gật đầu: “Vậy học phí bao nhiêu vậy?”
“Học phí gì chứ? Cậu đập vào mặt anh ấy à?” Khả Nhi nhìn tôi: “Anh lấy là bạn thân từ nhỏ của Hắc ca, vừa nghe được cậu muốn học lái xe thì anh ấy không nói nhiều liền nhận dạy riêng cho cậu, cậu nằng nặc nhắc tới tiền như vậy không phải là đập thẳng vào mặt anh ấy à?”
Tôi thất rất ngại: “Chuyện này...có hợp lýkhông?”
“Vậy để xem cậu thế nào thôi.” Khả Nhi nói: “Nếu như cậu coi Hắc ca là anh em, thì chuyện này hợp lý.”
“Được rồi.” Tôi gật đầu: “Về mặt này tôi không bằng cậu, nghe cậu vậy.”
Khả Nhi bật cười: “Như vậy mới đúng chứ!”
Tôi nhìn cô ấy một cái, không khỏi bật cười.
Người anh em của Hắc Tử tên là Trần Huy, anh ấy là người Thượng Kinh tính tình khá cộc cằn, nhưng lại là người vô cùng trung thực. Dưới dự dẫn dắt có tâm của anh ấy mà tôi chỉ có mất ba ngày đã lái xe thuần thục rồi. Khả Nhi muốn tôi có nhiều kinh nghiệm đi trên đường. Thế nên mỗi ngày, sau khi buổi luyện xe kết thúc, liền lái xe của cô ấy đến khu ngoại ô, tìm nơi nào vắng xe để tôi luyện lái. Đợi sau khi tôi đi được thuần thục, cô ấy sau mười giờ tối liền đưa tôi đến hóng gió ở Ngũ Hoàn.
Đương nhiên là để tôi lái xe.
Tôi học thứ gì cũng rất nhanh, với sự luyện tập cường độ cao, chỉ hơn mười ngày, kỹ năng lái xe của tôi đã vô cùng thuần thục, không thua kém bác tài xế thâm niên.
Thời gian đó, tôi đã thuận lợi thông qua vòng thi lý thuyết. Sau đó lại qua được vòng thi thực hành. Chỉ cần nửa tháng là có thể lấy được bằng lái xe.
Ngày lấy được bằng tôi đã mời Trần Huy bữa cơm, gọi cả lão Triệu, Hắc Tử, Hứa Tiệp và cả Khả Nhi. Sáu người chúng tôi đã cùng nhau ăn bữa dùi dê nướng.