Khả Nhi hưng phấn đến mức hai con mắt cứ sáng rực, sờ sờ cái này rồi lại mò mẫm cái kia, miệng khen không ngớt: “Đậu má...woa...mẹ kiếp!...”
“Có đáng phải như vậy không?” Tôi nhìn cô ấy đầy bất lực: “Chiếc xe này thực sự tốt như vậy à?”
“Đương nhiên rồi! Không tốt thì chị dâu tặng cho cậu làm gì?” Cô ấy nói: “Con xe này có giá xuất xưởng đã hơn ba trăm vạn tệ rồi, cậu xem, nó còn được nâng cấp đặc biệt rồi đấy, có thể nói đây là con xe hàng đầu của hãng Landrover! Thiếu gia, chị dâu thật có tâm!”
“Chị ấy cảm kích tôi nên mới muốn bày tỏ chút tâm ý.” Tôi nói.
“Vậy tại sao chị ấy lại không đích thân đến đây?” Khả Nhi hỏi: “Lẽ nào ngại hả? Dù sao ở biệt thự Dương gia...”
“Xuỵt...” Tôi đưa ánh mắt ra hiệu cho cô ấy: “Về sau đừng nhắc đến chuyện này nữa, nhất là trước mặt Quách Thần long...”
“Ừ ừ...được rồi.” Cô ấy nhún nhún vai rồi đưa tay sờ vào bộ điều khiển trung tâm, khen nức nở: “Ôi cái cảm giác này! Mẹ kiếp! Phê thật đấy!”
Tôi nhìn con đường ở phía trước, nở nụ cười bình thản, trong lòng vô cùng dễ chịu.
Mặc dù nói tâm ý của tiểu Quân biến thành tấm lòng của Dương Sảnh Nhi, nhưng cho dù nói như thế nào đi nữa thì tôi cũng là người có xe rồi.
Đàn ông con trai phải có xe, cảm giác đó bỗng nhiên khác hẳn.
Sau khi thử xe xong, tôi lái xe về phía dưới lầu.
Quách Thần Long bước đến đón: “Thế nào?”
Tôi đỗ xong xe liền mở cửa bước xuống, mỉm cười với anh ấy: “Gửi lời cảm ơn của em đến chị dâu nhé, đợi khi nào tiểu Quân xuất quan thì bọn em sẽ mời hai người bữa cơm.”
“Được!” Quách Thần Long vui vẻ: “Chúng ta là người một nhà, không cần khách khí vậy đâu! Hôm nào cậu rảnh thì gọi điện cho anh!”
“Vâng!” Tôi gật gật đầu.
Anh ấy nhìn Khả Nhi một cái rồi trầm tư suy nghĩ, kéo tôi sang một bên rồi nhỏ giọng dặn tôi: “Ngô Tranh, đều là đàn ông với nhau, anh đây cứ nói thẳng. Cậu có đàn bà bên ngoài thì anh cũng không bận tâm đâu, nhưng tiểu Quân vẫn là chính, cậu không được lạnh nhạt với nó đâu đấy...”
Tôi đỏ mặt: “A...anh hiểu nhầm rồi...em với Khả Nhi...”
“Ai ya, không cần giải thích.” Anh ấy xua tay: “Dù sao cậu đồng ý với anh là được rồi!”
Tôi liếc nhìn Khả Nhi, bất lực gật gật đầu: “Vâng!”
Quách Thần Long bật cười, rồi vỗ vỗ vai tôi: “Được, anh đây nhớ rồi đấy nhé! Gì nhỉ, hai người quay về chơi đi, anh có chút việc nên đi trước nhé.”
“Anh lên lầu ngồi uống nước đã?” Tôi hỏi.
“Không cần, người anh em đến đón anh rồi, phải đi luôn bây giờ.” Anh ấy nói: “Anh ra ngoài cửa đợi anh ta, mấy đứa cứ lên lầu đi!”
Nói xong, anh ấy mỉm cười với Khả Nhi rồi quay người bước đi.
Khả Nhi đi đến cạnh tôi, hỏi nhỏ: “Thiếu gia, anh ấy nói gì với cậu vậy?”
“Anh ấy nói tôi có thể có người phụ nữ ở bên ngoài.” Tôi nhìn cô ấy: “Nhưng tiểu Quân là chính và bắt tôi không được lạnh nhạt với cô ấy.”
Khả Nhi sững lại rồi quay đầu nhìn bóng lưng của Quách Thần Long: “Hử? Cảnh giới của tra nam này được nâng cao rồi à...”
Tôi nhìn cô ấy: “Lên lầu đi.”
“Vâng!” Cô ấy gật gật đầu.
Chúng tôi quay người đi đến cửa, vừa bước qua cửa thì điện thoại tôi reo lên.
Tôi cầm lên xem thì ra là wechat của An Vũ gửi tới: “Anh Ngô Tranh, thứ hai tuần sau em lên Thượng Kinh, phải nương tựa vào anh, xin hãy thu nhận em...”
Tôi nhìn wechat không khỏi bật cười.
...
Một tuần trôi qua và đến ngày thứ hai.
Lúc mười một giờ trưa, tôi lái xe đến sân bay đón An Vũ.
Chuyến bay của cô ấy mười rưỡi là tới nơi, tôi đợi một lúc thì thấy cô ấy đi cùng đám đông bước ra, trên người mặc chiếc quần bò, trên đầu đội mũ lưỡi trai, lưng đeo chiếc ba lô nhỏ.
“An Vũ!” Tôi vẫy tay với cô ấy.
Cô ấy nhìn thấy tôi liền vẫy vẫy tay, tiếp đó rảo bước đi về phía tôi.
Mấy tháng không gặp, cô ấy cao hơn nhiều, mái tóc cũng dài hơn, lại còn xinh đẹp hơn trước.
Bước đến chỗ tôi, cô ấy nhìn tôi rồi nở nụ cười: “Anh Ngô Tranh!” Tôi cũng cười: “Vẫn ngầu như thế! Sao em lúc nào cũng ngầu ngầu như vậy hả?”
“Có à?” Cô ấy nhìn lại mình: “Em có cảm thấy đâu!” , “Ha ha ha, anh cảm nhận thấy là được rồi.” Tôi bật cười: “Đi thôi!”
Cô ấy cũng cười: “Vâng!”
Chúng tôi cùng nhau đi ra khỏi sân bay đến bãi đỗ xe, rồi lên chiếc xe của tôi.
“Xe mới mua à anh?” Cô ấy hỏi tôi.
“Ừ.” Tôi thắt dây an toàn và hỏi: “Đói không? Chúng ta đi ăn cơm trước nhé?”
“Em không thành vấn đề.” Cô ấy nói.
“Em thích ăn cái gì?” Tôi hỏi.
“Ăn đồ cay ý.” Cô ấy nói: “Em thích ăn thịt!”
Tôi bật cười: “Được, vậy để anh trai dẫn em đi ăn thịt nhúng!”
Cô ấy cũng cười: “Vâng!”
Tôi khởi động xe đi ra khỏi sân bay, đi về hướng khu thành phố.