Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 355 - Chương 355. An Vũ

Chương 355. An Vũ Chương 355. An Vũ

Buổi trưa, chúng tôi đến con đường lớn bên ngoài Tiền Môn, sau khi tìm được chỗ đỗ xe, tôi dẫn cô ấy bước vào quán thịt nhúng đó. Quán này là tôi và Khả Nhi đã từng đến ăn, mùi vị rất chuẩn, rất ngon.

Sau khi tìm được chỗ ngồi gần của sổ ở trên lầu, tôi đã gọi một nồi cay cay tê tê, thịt dê và rau, sau đó gọi thêm cho cô ấy nước hoa quả ép và gọi một chai nước ngọt cho mình.

Rất nhanh sau đó nước lẩu, rau và thịt dê đã được bưng lên.

Tôi rót nước ngọt rồi dâng cốc lên: “Nào, chào mừng em đến với Thượng Kinh! Hôm qua là sinh nhật em nhỉ, chúc mừng sinh nhật!”

“Cảm ơn anh Ngô Tranh.” Cô ấy chạm cốc với tôi rồi uống một ngụm nhỏ.

“Nào, ăn thịt đi!” Tôi nhúng thịt cho cô ấy.

“Vâng.” Cô ấy rất phóng khoáng, không ẽo ợt chút nào, liền cầm đũa lên gặp thịt, chấm vào nước chấm rồi cho vào trong miệng.

Tôi cũng bắt đầu ăn, vừa ăn vừa hỏi cô ấy: “Chú Cửu vẫn khỏe chứ?”

“Vẫn khỏe!” Cô đáp.

“Thím Cửu thì sao?” Tôi lại hỏi.

“Cũng khỏe.” Cô đáp.

Tôi tò mò: “Aiz, bình thường nói chuyện em cũng nói đơn giản vậy hả? Ngầu vậy hả?”

“Không phải đang ăn à?” Cô ấy nhìn tôi: “Em đói mà.”

Tôi bật cười: “Được, vậy ăn tước đã, ăn xong chúng ta về nhà rồi nói.”

“Vâng.” Cô ấy gật gật đầu rồi tiếp tục ăn.

Sau khi ăn xong, hai chúng tôi lên xe đi về Thông Châu.

Cô ấy nhìn khung cảnh bên ngoài , dường như có tâm sự gì đó, rồi nhẹ nhàng thở dài.

“Sao vậy? Nhớ nhà hả?” Tôi hỏi.

“Vẫn ổn mà...” Cô ấy dựa lưng lên ghế: “Chỉ là cảm thấy quá đột ngột...”

Tôi cười bình thản: “Ban đầu anh cũng vậy, lúc ông nội bệnh tình nguy kịch đã bảo để anh lên Thượng Kinh, xong khi làm xong hậu sự của ông nội, cha anh đã đưa anh về đây.”

“Vậy lúc đó anh bao nhiêu tuổi?” Cô ấy hỏi tôi.

“Mười bốn tuổi.” Tôi nói.

Ánh mắt lay động: “Mười bốn tuổi...nhỏ quá?”

“Anh sống cùng ông nội.” Tôi nói: “Ông nội không còn nữa thì anh cũng phải ra ở riêng.”

Cô ấy suy nghĩ rồi lặng lẽ gật gật đầu.

“Hình như mấy nhà chúng ta đều như vậy cả.” Tôi nhìn cô ấy: “Mười bốn tuổi anh ra ở riêng, Lâm Hạ mười tám tuổi, năm nay em cũng mười tám tuổi rồi, không biết liệu Diệp gia có như vậy không.”

“Lâm Hạ?” Cô ấy nhìn tôi: “Hậu duệ của Lâm gia?”

“Đúng vậy, cô ấy là cháu gái của tam gia gia Lâm Thế Vũ.” Tôi nói: “Năm ngoái, bọn anh gặp nhau một lần, sau đó cô ấy đi phương Nam rồi.”

Cô ấy không nói gì chỉ gật gật đầu.

“Về sau em có dự định gì không?” Tôi hỏi cô ấy.

“Anh Ngô Tranh.” Cô ấy nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe: “Anh có thể cho em vay ít tiền không?”

“Em muốn bao nhiêu?”

“Bảy trăm vạn.”

“Được!” Tôi nói: “Chút nữa đến nhà thì đưa cho anh số thẻ ngân hàng, anh chuyển cho em.”

Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Trong một năm em trả anh tám trăm vạn.”

“Không cần.” Tôi nói: “Anh không phải người cho vay lấy lãi cao đâu, em trả anh tám trăm vạn làm gì?”

“Bảy trăm vạn là em trả anh, còn một trăm bạn là số tiền để cảm ơn anh.” Cô ấy nói: “Trước khi đến đây cha em nói em phải nghe lời anh, cố gắng không được làm phiền anh. Bây giờ trên người em chỉ có một vạn, chỉ cần anh Ngô Tranh đồn ý thu nhận em, giúp em, em nhất định sẽ dùng hành động để cảm ơn anh.”

Tôi nhìn cô ấy một cái: “Chú Cửu...chỉ co em một vạn thôi à?”

“Vâng.” Cô ấy gật gật đầu: “Cha nói đây là muốn tốt cho em, em cũng không biết cha có ý gì.”

Cô ấy không biết ý của chú Cửu, nhưng còn tôi đã hiểu ra rồi.

An Vũ không cần mang theo quá nhiều tiền, cô ấy có tôi là đủ rồi.

Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Không sao, có anh đây rồi, em không cần vội nghĩ đến chuyện kiếm tiền, anh nuôi em cả đời cũng không thành vấn đề.”

“Sao anh lại muốn nuôi em cả đời?” Cô ấy không hiểu liền hỏi tôi.

“Ờm...” Tôi bỗng ngại ngùng: “Ý của anh là...em không cần lo chuyện thiếu tiền...”

“Ừm...” Cô ấy hiểu ra.

Tôi hắng hắng giọng rồi tiếp tục hỏi: “An Vũ, em cần bảy trăm vạn làm gì vậy?”

“Em muốn mở một quán cà phê.” Cô nói: “Về sau em có thể tự sinh sống một mình rồi, em cũng phải ăn cơm chứ, em lại không lợi hại như anh có thể làm thầy phong thủy...thế nên em vẫn nên mở quán là ổn.”

“Lẽ nào em không học mật thuật của An gia hả?” Tôi hiếu kỳ.

“Học rồi.” Cô đáp: “Có điều, thứ bọn em dùng là âm dương thập bát tế, không giống như thứ anh học đâu. Loại mật thuật này người bình thường không dùng được đâu, thế nên bọn em hoàn toàn không thể làm thầy phong thủy, nên không sẽ đói chết đấy.”

“Ồ...” Tôi suy nghĩ: “Âm dương thập bát tế...có phải là gần giống với phong hồn tế?”

“Xì...phong hồn tế đã là gì...” Cô ấy tỏ vẻ kinh thường: “Không phải cha em vì chuyện của chị gái em mà quá đau lòng thì cha sẽ không sử dụng thuật cấp thấp như loại đó đâu.”

“Ý là sao?” Tôi không hiểu.

Bình Luận (0)
Comment