“Lúc chị gái em mất, đúng lúc cha em đang bế quan luyện công.” Cô ấy nói: “Cha cảm nhận được chị gái xảy ra chuyện nên trong lòng nhói đau, nội khí đại loạn, thổ huyết không ngừng và bị thương nội khí rất nặng. Bởi vì bị thương mà cha không thể dùng thập bát tế nhưng vẫn một lòng báo thù, không còn cách nào khác nên cha đã dùng phong hồn tế.”
“Phong hồn tế thuộc vu thuật phương Nam, mặc dù có tính độc nhưng uy lực còn thua xa thập bát tế của An gia bọn em.” Cô ấy nhìn con đường phía trước: “Về sau anh đi Tây Kinh ngăn cản cha em dùng phong hồn tế. Cha em biết anh là cháu trai của tứ gia gia, lúc chưa gặp anh thì đã biết rồi. Nói thật, cũng chính là anh, nếu đổi là người khác thì sớm đã bị sự huynh của em xử lý rồi.”
Tôi đỏ mặt: “Ờm...chúng ta đừng nhắc đến chuyện này nữa, thực sự anh không cố ý...”
“Biết anh không cố ý mà.” Cô ấy nhìn tôi một cái: “Như này không phải lại nói đến rồi sao?”
Tôi hắng giọng: “Ừ, em nói tiếp đi.”
“Thực ra cũng không có gì.” Cô ấy nói: “Em chỉ muốn nói phong hồn tế không thuộc về thập bát tế của An gia bọn em, bọn em coi thường loại thuật đó. Hơn nữa, em cũng không muốn làm sát thủ, dựa vào việc mượn người giết người để kiếm tiền, số tiền đó đã nhuốm máu, dùng không được thoải mái.”
“Được rồi, anh hiểu rồi...” Tôi hắng giọng: “Uy lực thập bát tế quá mạnh mẽ, không thể để người thường dùng được, như vậy đúng không?”
“Cũng không phải...” Cô ấy suy nghĩ: “Em cũng không biết nên nói thế nào, sau này anh sẽ hiểu thôi.”
“Được rồi!” Tôi gật gật đầu: “Vậy nói tiếp chuyện mở quán đi, cần anh làmg gì không, em đừng ngại, anh sẽ giúp em!”, “Anh giúp em chọn mặt tiền của quán, trên dưới hai tầng, diện tích lớn một chút.” Cô ấy nhìn tôi: “Địa điểm thì tốt nhất là ở khu phố cổ.”
“Được! Không thành vấn đề!”
“Em còn cầm làm chút vật dụng, không làm công xưởng mà phải làm thủ công, anh có thể giúp em liên hệ với người điêu khắc làm thủ công tốt tốt không?”
“Để anh giải quyết!”
“Còn nữa, em muốn tuyển người phục vụ, chỉ cần người có bát tự thuần dương, nam nữ mười một người.” Cô ấy nhìn tôi: “Nhưng em lại không hiểu về bát tự...” Tôi hiểu ra liền bật cười: “Giao cho anh!”
Cô ấy bật cười: “Vâng, cảm ơn anh Ngô Tranh!”
“Tại sao người phục vụ nhất định có bát tự thuần dương?” Tôi hiếu kỳ: “Bình thường khi mở cửa làm ăn, dùng người có bát tự quá mạnh thì không tốt đâu, em làm như vậy là có dụng ý gì hả?”
Cô ấy nhìn tôi đầy sâu xa rồi quay đầu đi không nhịn được cười.
“Em cười gì vậy?” Tôi không hiểu.
Cô ấy nhịn được cười rồi hắng giọng: “Không có gì, tạm thời giữ bí mật, đợi khi nào tiệm của em mở xong thì em sẽ nói cho anh biết.”
Tôi cười bình thản: “Được, vậy anh sẽ đợi!”
...
Quay về đến Thông Châu, tôi tìm cho An Vũ một khách sạn năm sao để cô ấy ở lại đó.
Đây là ý của cô ấy, tôi cũng không thể miễn cưỡng.
Một là phòng đó của tôi cũng cũ lắm rồi, điều kiện nhất định không tốt như ở khách sạn; thứ hai : dù sao cũng là cô nam quả nữ, ở với nhau ít nhiều gì cũng có chút ngượng ngùng. Hai chúng tôi không còn là trẻ con nữa, trong lòng chúng tôi đều hiểu rõ ý của chú Cửu. Chính vì như thế mà hai chúng tôi càng không thể ở cùng nhau.
“Vậy em ở đây trước đã, nghỉ ngơi vài ngày.” Tôi nói với cô ấy: “Mấy chuyện em nói lúc nãy, chút nữa anh sẽ bắt đầu làm.”
“Cảm ơn anh Ngô Tranh.” Cô ấy nói: “Đợi khi nào chọn được địa điểm rồi thì em sẽ tìm phòng ở gần đó rồi chuyển đến ở luôn.”
“Được.” Tôi gật gật đầu: “Để anh giúp em tìm phòng. À mà, em gửi cho anh số tài khoản của em đi.”
Cô ấy lấy điện thoại ra rồi gửi số tài khoản qua wechat cho tôi.
Tôi nhận được tin nhắn rồi gửi ngay vào tài khoản của cô ấy bảy trăm vạn tệ.
Rất nhanh sau đó tiền đã chuyển tới.
Cô ấy kiểm tra số dư trong thẻ, tiếp đó nhìn tôi: “Cảm ơn anh nha, trong một năm em sẽ trả cho anh.”
Tôi mỉm cười với cô ấy: “Được rồi, em lên trên lầu nghỉ ngơi đi, anh về trước đây. Buổi tối anh lại đến, chúng ta đi ăn vịt nướng.”
Cô ấy gật gật đầu: “Vâng.”
Tôi tiễn cô ấy lên thang máy, rồi sau đó rời khỏi hách sạn.
Đến chỗ bãi xe, tôi mở cửa lên xe, vừa khởi động máy thì tôi có điện thoại.
Cầm lên thì thấy Đỗ Lăng đang gọi tới.
“A lô, chị à, sao thế?” Tôi hỏi.
“Ngô Tranh, bây giờ em có tiện không?” Đỗ Lăng hỏi.
Tôi nhìn đồng hồ, bây giờ mới hơn một giờ.
“Tiện ạ, chị nói đi.” Tôi vừa nói vừa thắt dây an toàn.
“Là như thế này, chị có một sư muội, em ấy gặp phải chuyện rất khó xử.” Chị ấy nói: “Bây giờ em ấy đang ở chỗ chị, em thấy tiện thì qua chỗ chị một chút, nói chuyện với em ấy...”