Tưởng Nhu sửng sốt, đứng bậy dậy: “Cậu...cậu...”
Tôi nhìn chị ấy: “Chuyện sau đó để tôi nói hay để chị nói?”
Đôi mắt của Tưởng Nhu sáng rực, chị ấy vội gật đầu: “Tôi nói! Để tôi nói!”
Tôi mỉm cười bình thản: “Được, vậy chị nói đi.”
Tưởng Nhu lại ngồi xuống, chị ấy tình tĩnh lại: “Dự án này là do tôi lên kế hoạch và thực hiện, tên đầy đủ là khu trung tâm thương mại quận thủy Kim Lăng, bao gồm hai khu nhà ở sang trọng, ba trường học, một trung tâm thương mại lớn và một trung tâm thể thao, ngoài ra còn có các loại công trình cơ sở đồng bộ. Tổng số tiền đầu tư là hai mươi hai tỷ, theo kế hoạch là ba năm sẽ hoàn thành. Hiện tại thiết bị cơ sở, khu nhà ở, trường học và trung tâm thương mại ở đó đã xây xong rồi, khoảng hai phần ba phòng ốc và đơn vị đã được bán trước, chỉ đợi trung tâm thể thao hoàn thành thì dự án này coi như chính thức hoàn công, nhưng lúc này lại bị lửa thiêu cháy rụi.”
Chị ấy thở dài bất lực: “Trận hỏa hoạn đó đã đốt cháy trung tâm thương mại thành đống đổ nát. Chỉ trong một đêm, số tiền đầu tư một tỷ rưỡi hóa thành tro bụi. Vẫn chưa dừng lại ở đó, sau khi xảy ra hỏa hoạn, những chuyện quái dị bắt đầu xảy ra.”
“Quái dị thế nào?” Tôi hỏi.
Chị ấy nhìn tôi: “Cậu không xem được à?”
“Nếu chị không nói thì để tôi xem.” Tôi nhìn chị: “Chị muốn tôi thể hiện bản lĩnh hay muốn tôi giải quyết vấn đề?”
Chị ấy đỏ mặt: “Tôi hiểu rồi, tôi muốn giải quyết vấn đề.”
“Vậy chị nói tiếp đi.”
“Vâng.” Chị ấy hít một hơi sâu: “Sau trận hỏa hoạn đó, cả khu dự án giống như bị bỏ bùa vậy, khắp nơi đều có cháy nhưng lại không tìm ra nguyên nhân bốc cháy. Điều kỳ quái nhất là gần như lần nào cũng có người xảy ra chuyện, không phải bị thương thì bị dọa cho phát sợ.”
“Bị dọa?” Tôi nhíu mày: “Bị cái gì dọa vậy?”
Chị ấy cười khổ: “Không biết nữa, xảy ra chuyện xong, sau khi tỉnh lại thì họ không nhớ rốt cuộc bản thân đã gặp phải thứ gì. Chúng tôi đã xem camera ở khu vực cháy thì cũng không phát hiện được bất cứ thứ gì dọa họ. Mà chỉ nhìn thấy ngọn lửa bùng lên vô cùng đột ngột, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước, mà nó bùng lên rất bất ngờ.”
“Ồ...” Tôi trầm tư suy nghĩ rồi ra hiệu cho chị ấy tiếp tục.
“Sau khi xảy ra một loạt các sự cố như vậy, dự án này ở Kim Lăng đã gây ra sự ảnh thưởng rất tồi tệ.” Chị ấy lại thở dài: “Người mua phòng lần lượt đòi trả lại, có một số bên hợp tác rút vốn, cổ phiếu của tập đoàn Tưởng thị cũng bắt đầu trượt dốc mạnh. Trong hai tháng, những thiệt hại của dựa án và trên thị trường cổ phần ít nhất cũng mất hơn bốn mươi tỷ. Bây giờ tôi đã trở thành tội đồ của gia tộc, bố mẹ tôi cũng bị liên lụy. Hiện tại họ không còn mặt mũi nào trước mặc bác cả của tôi.”
Chị ấy cúi đầu buồn bã, những giọt nước mắt đàu buồn chảy ra từ khóe mắt.
Tôi rút khăn giấy đưa cho chị.
“Cảm ơn.” Chị ấy đón lấy giấy rồi lau nước mắt, hít một hơi thật sâu: “Tôi là con cháu nhỏ nhất trong nhà, trên tôi còn có hai ông anh họ và ba bà chị họ. Trước đây bọn họ thấy tôi được ông nội quý trọng nên rất ghen tỵ. Bây giờ thấy tôi xảy ra chuyện thì người nào người ấy đều chĩa súng vào tôi, hận không thể bảo ông nội đuổi tôi ra khỏi Tưởng gia, cướp đoạt tất cả cổ phần của tôi để bù đắp lại những thiệt hại cho bọn họ. Tôi hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí còn muốn lấy cái chết để tạ tội, nhưng ông nội nói với tôi, ngã ở đâu thì đứng dậy ở đó, ông mặc kệ sự phản đối của người khác mà để tôi tiếp tục phụ trách dự án này, muốn tôi tìm cách vực dậy ván cờ chết này.”
Tôi gật gật đầu: “Ông nội của chị rất quý trọng chị, ông ấy muốn luyện tập cho chị, dạy dỗ chị, tương lai muốn chị nắm giữ cơ ngơi gia tộc.”
Chị ấy lau nước mắt: “Ông nội tôi cũng nói như vậy, ông nói mấy người anh chị đó của tôi, không có một ai là có tâm với nghề kinh doanh. Ông nói lúc bà nội tôi còn trẻ là một nữ cường, hơn một nửa giang sơn của ông là do bà nội tạo dựng. Còn tính cách của tôi chính là phiên bản của bà nội, thế nên ông rất quý trọng tôi. Ôn nói gia nghiệp của Tưởng gia là của năm người chúng tôi, nhưng người cầm lái của Tưởng gia thì chỉ có một. Thực sự chuyện ở quân thủy Kim Lăng rất quái dị, nhưng ông nội tin rằng tà bất thắng chính, kỳ chính tương sinh, ông nói ông tin tôi và nhất định có thể tìm được người giúp tôi, khiến cho dự án này hồi sinh trở lại.”
“Ông nội của chị quả lợi hại.” Tôi nhìn chị: “Ông nội không giới thiệu cho chị người nào à?”