Chị lắc đầu: “Trước đây ông nội có một người bạn họ Lâm, ông ấy là một đại sư phong thủy rất lợi hại. Có điều, ông họ Lâm đó đã mất vào hồi năm ngoái. Ông nội nói, nếu như ông Lâm còn sống thì chuyện này không có gì đáng lo. Ông tôi đã thử liên hệ với hậu nhân của ông Lâm nhưng người Lâm gia nói ông Lâm đã truyền dạy cho cháu gái của mình, nhưng hiện tại người con gái đó đang bế quan, bọn họ không thể đi làm phiền cô ấy được. Thế nên tôi chỉ có thể tự mình tìm cách thôi.”
Tôi có linh cảm: “Ông Lâm mà chị nói có phải tên là Lâm Thế Vũ không?”
“Đúng.” Chị gật gật đầu: “Cậu quen ông ấy à?”
Tôi không bảo đúng cũng chẳng bảo sai: “Chị kể tiếp đi.”
“Ừ.” Chị ấy hít một hơi thật sâu: “Người Lâm gia không thể đứng ra xử lý thì tôi chỉ có thể đi tìm đại sư phong thủy khác. Nhưng không ngờ, sự việc càng trở nên tà tính hơn.”
“Như thế nào?” Tôi hỏi.
“Đầu tiên tôi đi đến Hàng Châu, tìm được Thẩm Tinh Hải lão tiên sinh là đại sư phong thủy có tiếng của tỉnh Chiết Giang.” Chị nói: “Sau khi Thẩm lão tiên sinh dẫn theo hai đệ tử đi xem thì nói rằng bên dưới có đại trận phong thủy, đỉnh đồng đó là trấn vật. Sau khi bị đào lên thì trận pháp bị mất kiểm soát, muốn giải quyết được vấn đề hỏa hoạn thì nhất định phải khôi phục lại trận pháp.”
“Ừm...sau đó thì sao?”
“Ông ấy chuẩn bị hết một tuần rồi tu luyện rất nhiều đồ vật.” Tưởng Nhu nói: “Ngày hôm đó, ông ấy bảo tôi dọn sạch hết khu dự án rồi di tản tất cả mọi người. Trước khi ông ấy dẫn đệ tử đi vào trong đó có nói rằng nếu như trước khi trời tối mà bọn họ không thể ra ngoài thì cứ mặc kệ bọn họ mà nhanh chóng chạy đi.”
“Vậy bọn họ có ra ngoài được không?” Tôi hỏi.
“Không.” Chị thở dài: “Chúng tôi đợi bên ngoài cả một buổi chiều cho đến khi trời tối, nhưng thầy trò họ không ra ngoài. Tôi sợ bọn xảy ra chuyện liền dẫn người đi vào trong tìm kiếm, cuối cùng chúng tôi đã tìm thấy họ ở gần khu công trường xây dựng sân thể dục, ba thầy trò họ đã hôn mê bất tỉnh.”
Chị ấy bật cười chua chát: “Tôi đã đưa họ đến bệnh viện, sau khi cấp cứu ba ngày thì bác sĩ thông báo họ đã bị chết não, hiện giờ biến thành người thực vật...”
Tôi trầm tư suy nghĩ: “Sau đó thì sao?”
“Sau khi Thẩm lão tiên sinh xảy ra chuyện, đại đệ tử của ông ấy vội vàng từ nước ngoài trở về.” Chị ấy nói.
“La Tú Sơn?” Tôi nhíu mày: “Anh ấy quay trở lại rồi à?”
“Đúng vậy, cậu quen anh ấy à?” Chị hỏi.
“Từng gặp một lần.” Tôi nhìn chị: “Chị tiếp tục đi.”
“Ừ.” Chị ấy gật gật đầu: “La tiên sinh nói, thầy của anh ấy vẫn còn cứu được, anh ấy yêu cầu đi vào khu dự án một lần nữa để khôi phục trận pháp. Tôi lo lắng anh ấy xảy ra chuyện nên không đồng ý. Anh ấy nói đã động vào trận pháp đó rồi, nếu như không khôi phục lại thì thầy của anh ấy không bao lâu nữa sẽ chết. Anh ấy khẩn cầu tôi, suýt chút nữa quỳ xuống xin tôi. Tôi không còn cách nào khác nên chỉ có thể đồng ý.”
“Sau đó thì sao? Anh ấy cũng xảy ra chuyện rồi à?” Tôi hỏi.
Chị bật cười chua chát: “Giống như thầy của anh ấy, chết não và biến thành người thực vật...”
Tôi trầm tư một hồi lâu rồi hít thật sâu: “Lẽ nào chị sợ tôi còn trẻ, sợ tôi xảy ra chuyện...nơi đó rất tà tính...”
“Ngô Tranh thiếu gia, rốt cuộc nơi đó có thứ gì vậy?” Mắt chị ấy đỏ hoe, tâm trạng có chút kích động: “Cậu có thể nói cho tôi không?”
Tôi nhìn chị ấy một cái rồi lắc đầu: “Tôi không biết.”
Chị ấy không hiểu:”Cậu không biết? Nhưng vừa nãy cậu...”
“Không giống nhau.” Tôi nói: “Vừa nãy là tôi xem chị, thế nên chuyện này không có liên quan gì. Nhưng nếu như tôi dùng quẻ để xem thứ ở dưới đất, đến lúc đó nhất định sẽ xảy ra biến số. Dùng quẻ để đoạn phong thủy là điều cấm kỵ, sư đồ thầy Thẩm đã phạm vào điều cấm kỵ này nên mới xảy ra chuyện, chị hy vọng tôi cũng xảy ra chuyện à?”
“Không không không! Tôi không muốn cậu xảy ra chuyện!” Chị ấy vội nói.
“Vậy đừng hỏi tôi câu hỏi này nữa.” Tôi ngập ngừng rồi hỏi chị: “Thầy Thẩm xảy ra chuyện đến nay đã bao nhiêu ngày rồi?”
“Hôm nay là ngày thứ hai mươi hai rồi.” Chị nói.
Tôi trầm tư giây lát rồi hỏi chị: “Chị muốn giải quyết chuyện này thế nào?”
“Tôi nghe cậu!” Chị ấy nhìn tôi đầy thành khẩn: “Thiếu gia, cầu xin cậu hãy giúp tôi!”
“Chị tin được tôi không?” Tôi hỏi.
“Tôi tin!” Chị ấy gật đầu thật mạnh: “Sư tỷ nói không sai, cậu quả thật rất lợi hại! Thân giá của cậu hơn năm nghìn tệ, vậy tôi gửi cậu sáu nghìn tệ, cậu thấy thế nào?”
Tôi suy nghĩ: “Tôi thì tùy nhưng trợ lý của tôi là ba trăm vạn.”
“Được! Không thành vấn đề!” Tưởng Nhu nói.
Tôi đứng dậy: “Chuẩn bị một chút rồi xuất phát.”