La Tú Sơn nói một câu rất đúng, bên dưới quận thủy Kim Lăng có đại trận phong thủy. Nếu như không phá ra thì Thẩm Tinh Hải nhất định sẽ chết. Nhưng còn một câu anh ấy vẫn chưa nói, đó là sau khi Thẩm Tinh Hải xảy ra chuyện, nhiều nhất chỉ có thể sống hai mươi lăm ngày. Cũng có nghĩa, thầy Thẩm và hai đệ tử của ông ấy chỉ còn sống ba ngày nữa thôi.
Số mệnh tại trời, phải nhanh chóng cứu người, không thể chậm trễ được nữa.
Trước khi xuất phát từ căn biệt thự của Đỗ gia, tôi gọi điện thoại cho Khả Nhi bảo cô ấy gọi xe đến sân bay để tụ tập cùng chúng tôi. Tiếp đó tôi lôi Đỗ Lăng sang một bên và nói với chị chuyện An Vũ muốn mở quán.
Đỗ Lăng bật cười: “Không phải là quán cà phê thôi sao? Cứ giao một cái cho tiểu nha đầu, trang trí lại rồi đổi tên là có thể kinh doanh rồi. Em không cần lo, để chị bảo Trần Phương làm.”
“Cảm ơn chị.” Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Làm phiền chị rồi.”
“Với chị, em còn khách khí gì nữa?” Chị nhìn Tưởng Nhu ở phía xa xa rồi hỏi nhỏ tôi: “Em trai, chuyện này có nguy hiểm không?”
“Không dễ nói.” Tôi nói: “Cũng hơi phiền phức.”
Chị nhíu mày: “Lẽ nào vụ này còn lớn hơn vụ Vương thành Khiếu Vũ?”
“Loại hình không giống nhau.” Tôi nói: “Hạc đỉnh hồng và thuốc chuột đều có thể hạ độc chết người.”
“Ồ...” Chị gật gật đầu rồi dặn tôi: “Vậy em nhất định phải chú ý đấy, dù thế nào cũng phải bảo vệ thân mình trước!” Tôi mỉm cười dịu dàng: “Em biết rồi, chị yên tâm đi.”
Chị ấy vỗ vỗ vai tôi: “Đi đi.”
“Vâng!” Tôi quay người bước xuống cầu thang và đi đến trước xe.
Tưởng Nhu đích thân mở cửa xe cho tôi rồi dùng tay đỡ khung cửa trên.
Tôi không nói gì cũng không khách sao, điềm nhiên bước lên xe rồi ngồi xuống.
Ba chiếc xe đi ra khỏi căn biệt thự của Đỗ Lăng, rời khỏi núi Tiểu Thang đi về phía sân bay.
Trên đường tôi gọi điện cho An Vũ.
Đợi được một lúc thì An Vũ nghe máy: “Alo, anh Ngô Tranh ạ, em vừa mới tỉnh dậy, đang tắm đây nè...”
“An Vũ, anh đi ra ngoài làm chút việc, tối nay không thể cùng em ăn cơm rồi.” Tôi nói: “Tối nay anh có người bạn sẽ liên lạc với em, người ấy tên là Trần Phương, là con gái đó. Mấy ngày anh không ở Thượng Kinh thì chị ấy sẽ đến chăm sóc cho em, chuyện mở quán anh cũng giao cho chị ấy rồi, em yêu cầu thứ gì thì cứ nói với chị ấy là được.”
“Dạ, vâng!” Cô ấy nói: “Anh đi bao lâu vậy?”
“Việc lần này có chút rắc rối, khoảng nửa tháng đó em.” Tôi nói.
“Vâng, vậy anh cứ đi làm việc đi đừng lo cho em.” Cô ấy nói: “Em không còn là con nít nữa rồi.”
Tôi bật cười: “Được, vậy như thế nhé.”
“Vâng!” Cô ấy nói.
Tôi tắt điện thoại rồi tìm số điện thoại của tiểu Quân, muốn nói cho cô ấy một tiếng. Nhưng nghĩ kỹ lại thì tôi lại gạt đi, bây giờ cô ấy đang bế quan, tốt hơn là không nên làm phiền cô ấy.
Lúc này, An Vũ lại gọi điện thoại tới.
“Sao thế?” Tôi hỏi.
“Anh Ngô Tranh, em muốn đi cùng anh.” Cô ấy nói.
“Em đi với anh?” Tôi sững lại: “Em đi làm gì?”
“Bảo vệ anh.” Cô ấy nói: “Mặc dù thập bát tế của An gia không thể giải quyết vấn đề phong thủy cho người khác nhưng dùng nó để đối phó với yêu ma quỷ quái cũng tốt lấm đấy.”
“Sao em lại biết anh phải đối phó với yêu ma quỷ quái?”
“Trực giác.” Cô ấy nói.
Tôi bật cười: “Không cần, anh có thể đối phó được với chúng, em nghỉ ngơi cho tốt đi, chuẩn bị cho việc mở quán đi.”
“Em nói thật đấy!” Cô ấy rất chân thành: “Trước đây em đã làm việc với cha em rất nhiều lần rồi, anh đừng coi em là trẻ con, có được không?”
“Anh không coi em là trẻ con, anh hiểu tâm ý của em.” Tôi hiểu ra liền bật cười: “Có điều, em vừa mới đến Thượng Kinh, anh lại lôi em đi làm những chuyện nguy hiểm, như vậy không hợp lý đâu. Em cứ yên tâm đi, anh Ngô Tranh của em không phả là trẻ con nữa, anh và chị Khả Nhi của em có thể đối phó được. Em cứ ngoan ngoãn đợi ở khách sạn đi, chuẩn bị mở quán là được.”
“Thực sự không cần em đi à?” Cô ấy hỏi.
“Thực sự.” Tôi nói: “Yên tâm đi, sẽ không xảy ra chuyện đâu.”
Cô ấy trầm mặc giây lát: “Vậy được rồi, em đợi anh quay về...”
“Ừ...” Tôi chuẩn bị tắt máy.
“Anh Ngô Tranh, anh đợi đã!” Cô ấy vội nói.
“Lại sao thế?” Tôi hỏi.
“...Em không muốn ở khách sạn nữa.” Cô ấy nói: “Em muốn ở nhà anh mấy ngày, có được không?”
Tôi nuốt nước bọt cái ực: “Nhà anh...được, đương nhiên là được...” Cô ấy khẽ mỉm cười: “Vâng, vậy quyết định như vậy nhé, tối nay em sẽ chuyển qua đó, anh bảo chị đó đem chìa khóa cho em nhé.”
“Được.” Tôi dịu dàng nói.
Sau khi tắt máy, tôi trầm tư một lúc rồi lấy chìa khóa ra đưa cho Trần Phương đang ở phía trước: “Chị Trần Phương, làm phiền chị rồi.”
Trần Phương đón lấy chìa khóa rồi mỉm cười: “Thiếu gia yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho An tiểu thư.”
Tôi mỉm cười bình thản rồi quay đầu nhìn về phía xa, thở một hơi thật dài.
Tiểu nha đầu này, rốt cuộc cô ấy muốn làm gì?
Thực sự không hiểu gì cả...