Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 390 - Chương 390.

Chương 390. - Chương 390. -

Khả Nhi rất nhanh đã tắm xong.

Cô ấy dùng khăn tắm quấn người lại rồi mở cửa bước ra.

“Tôi xong rồi, thiếu gia ơi!” Cô ấy vừa lau tóc vừa nói: “Cậu mau đi tắm đi.”

“Cậu quay người đi trước đã.” Tôi nói.

Khả Nhi ừ một tiếng rồi quay người đi: “Tôi không nhìn đâu, cậu mau đi đi.”

Tôi lật chăn ra rồi lon ton chạy vào phòng tắm và đóng cửa lại.

Khả Nhi ngây người rồi bật cười thành tiếng.

Tôi nhanh nhanh chóng chóng tắm nước nóng, gột sạch sát khí bám lại trên người, cũng rửa hết hàn khí trên cơ thể, cả người tôi đã thấy dễ chịu hơn hẳn.

Sau khi tắm xong, tôi lấy khăn tắm quấn người lại rồi đi ra khỏi phòng tắm.

Khả Nhi đang đứng trước cửa sổ, cô ấy bị cảnh tưởng bên ngoài làm cho ngây người.

Tôi vừa lau tóc vừa đi đến cạnh cô ấy: “Đẹp không?” Khả Nhi định thần lại rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, đây là bắc cực huyền vũ đại trận của nhà chúng ta à?”

“Đúng vậy.” Tôi nói.

“Đ- má...” Cô ấy quay đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa sổ, ngậm ngùi nói: “Thảo nào ông nội nói tứ cực đại trận có sức mạnh diệt thành, thật quá kinh khủng...”

“Lời ông nội nói không khoa trương chút nào.” Tôi nói: “Nếu như trận mưa lớn thế này không thêm hạn chế vào thì cả thành phố Kim Lăng này đều bị nó hủy hết.”

Cô ấy quay đầu lại nhìn tôi: “Cậu đã thêm sự hạn chế vào đó?”

“Lúc dung hợp trận cuối cùng, tôi đã cho thêm cấm chế cho nó mười một ngày và hạn chế phạm vi tác dụng ở gần quận thủy Kim Lăng mà thôi.” Tôi nói: “Cứ như vậy, thì có thể khống chế được quy mô của bắc cực huyền vũ đại trận, tránh được việc nó gây ra tai hại cho người dân.”

Mắt Khả Nhi bừng sáng: “Có thể làm như vậy cơ à?”

“Bây giờ hiểu tại sao vừa là pháp thuật vừa là trận pháp rồi chứ?” Tôi mỉm cười với cô ấy: “Đây chính là điểm tuyệt diệu tinh tế của tứ cực đại trận, lấy trận pháp tập trung sức mạnh, lấy pháp thuật kiềm chế sức mạnh, lấy những thứ đó chế ngự được sức mạnh phá hoại cực đại.”

Tôi chỉ ra bên ngoài: “Ví dụ bắc cực huyền vũ đại trận này, nó được bày trận trên long mạch, nếu như không cho thêm hạn chế thì nó sẽ vận hành không có sự kiềm chế, vận hành cho đến khi long mạch cạn kiệt mới thôi. Quá trình này ít nhất cũng phải kéo dài hàng trăm năm. Nếu như vậy thì đừng nói là thành phố Kim Lăng mà ngay cả tỉnh Giang Tô cũng có thể biến thành thành phố dưới biển sâu ngàn dặm.”

“Đúng vậy.” Cô ấy ngậm ngùi nói: “Với cơn mưa lớn thế này liên tiếp kéo dài hai ngày thì thành phố Kim Lăng cũng có thể biến thành biển lớn rồi...”

Cô ấy nhìn tôi: “Thiếu gia, mười một ngày thì lâu quá, có ổn không vậy?”

“Ổn.” Tôi nói: “Trong mười một ngày, thời tiết của thành phố Kim Lăng tất tốt, nhưng trừ quận thủy Kim Lăng này ra...”

Khả Nhi hiểu ra liền mỉm cười, rồi quay đầu nhìn cảnh bên ngoài cửa số: “Quận thủy Kim Lăng... đúng là danh xứng với thực...”

Vào ban đêm, chúng tôi nghỉ ngơi ở phòng trực ban.

Ngày hôm sau, hơn mười một giờ trưa, bên ngoài mưa đã ngớt đi chút.

Tôi và Khả Nhi mặc xong quần áo rồi đi xuống dưới lầu xem, sàn nhà lầu một của trung tâm bảo an đã bị ngập nước.

“Đ- má...” Khả Nhi nhíu mày rồi nhìn tôi: “Nhiều nước thế này, liệu chị Tưởng Nhu có đến được không?”

“Được.” Tôi nói: “Chị ấy sắp đến rồi.”

Đang nói thì nghe thấy động cơ chạy của xe từ xa vọng lại, rồi dừng ở bên ngoài trung tâm bảo an.

Tưởng Nhu mở cửa xuống xe, chị ấy che ô, lội nước, tiến vào trong một cách khó khăn.

“Thiếu gia! Khả Nhi tiểu thư! Tôi đến rồi!” Chị ấy hét lớn.

“Bọn tôi ở đây!” Khả Nhi ở trên cầu thang vẫy tay với chị.

Tưởng Nhu nhìn thấy chúng tôi vội rảo bước đi đến, đi lên lầu đến bên chúng tôi, chi thu lại ô, rồi hỏi han chúng tôi: “Cậu không sao chứ? Không bị thương chứ?”

“Không sao.” Tôi nói: “Chúng ta mau đi thôi, sắp có mưa to rồi.”

“Được!” Chị ấy đưa cho chúng tôi hai chiếc ô.

Chúng tôi che ô đi xuống cầu thang rồi lội nước đi khỏi trung tâm bảo an.

Tưởng Nhu lái đến đây con xe RAPTOR màu đỏ, xe này có sức chạy khỏe, có thể đi vào chỗ nước sâu, vô cùng dũng mãnh. Với tình hình như vậy thì ngoài xe tăng và xe bọc thép ra thì chỉ có loại xe này mới chạy ra ngoài được.

Chúng tôi đội mưa gió, khó khăn bước đến trước chiếc xe, mở cửa rồi lên xe, đổi phương hướng đi về khu thành phố.

Chẳng mấy chốc, mưa đã ngớt dần.

Sau khi đi được mấy ki lô mét thì hoàn toàn tạnh mưa, trời quang mây tạnh.

Chúng tôi quay đầu nhìn thì thấy nơi quận thủy Kim Lăng mây đen dày đặc trên trời, sấm chớp liên hồi, cuồng phong thổi mạnh, mưa như trút nước, nó lại quay về trạng thái trước đó.

RAPTOR tiếp tục chạy về phía trước, đi được khoảng một ki lô mét thì phía trước có giới hạn cảnh báo, thiết lập hàng rào chắn để tuần tra. Phía sau hàng rào chắn đường có rất nhiều xe cộ, mấy chục phóng viên, nhà nhiếp ảnh và người sáng lập truyền thông đều tụ tập ở đó, họ sốt ruột nhìn chiếc xe của chúng tôi.

Thấy chúng tôi đến, người tuần tra mở hàng rào chắn đường cho chúng tôi.

Bình Luận (0)
Comment