Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 391 - Chương 391. Quà Tặng Của Tưởng Nhu

Chương 391. Quà Tặng Của Tưởng Nhu Chương 391. Quà Tặng Của Tưởng Nhu

Những người đó lập tức ào ào ập đến chặn xe của chúng tôi.

Đám người tuần tra nhìn thấy vội đi giữ trật tự: “Xin các vị không chắn đường! Tránh ra nào...”

Đám phóng viên mặc kệ tất cả, để có được tin mới nhất mà họ như phát điên phát cuồng.

Quá bất lực, Tưởng Nhu chỉ có thể dừng xe lại rồi hạ cửa sổ xe xuống.

Đám phóng viên nhanh chóng bao quanh, họ cầm điện thoại, bút ghi âm, micro, các câu hỏi tuôn ra như thác.

“Tưởng tiểu thư, xin hỏi tại sao mưa to như vậy mà chị lại đi vào quận thủy Kim Lăng? Người ngồi trên xe chị là ai vậy? Có phải họ liên quan đến trận mưa lớn của quận thủy Kim Lăng không ạ?”

“Hôm qua chị đã phát biểu tại cuộc họp báo, trận mưa lớn của quận thủy Kim lăng sẽ kéo dài mười một ngày, xin hỏi chị đã dựa vào dâu? Nếu như tình hình không giống như chị đã nói thì chị có suy nghĩ điều này sẽ có ảnh hưởng như thế nào đối với tập đoàn Tưởng thị không?”

“Tưởng Nhu tiểu thư, theo người biết rõ tình hình tiết lộ, trận mưa lớn này có liên quan đến thầy phong thủy thiếu niên mà chị lên Thượng Kinh mời về? Xin hỏi sự việc có phải như vậy không?...Cậu con trai đang ngồi trên xe của chị có phải vị phong thủy đó không?”

“Tưởng tiểu thư, ngày hôm nay cổ phiếu của tập đoàn Tưởng thị lại tụt dốc mạnh, xin hỏi chị có cảm nghĩ như thế nào về vụ việc này?”

“Tưởng tiểu thư...”

“Tưởng tiểu thư...”

...

Tưởng Nhu rất bình thản, bất luận đám phóng viên hỏi như thế nào thì từ đầu đến cuối chị chỉ nói một câu: “Không có gì để nói, cảm ơn...”

Đám phóng viên chịu trách nhiệm đặt câu hỏi, còn đám nhiếp ảnh và người sáng lập truyền thông thì chĩa ống kính dài ngắn về phía chúng tôi, điên cuồng chụp.

Những người tuần tra chen vào đám đông, vẫn cố giữ trật tự, giúp mở đường cho chúng tôi.

Tưởng Nhu nhân cơ hội này lái xe ra khỏi đám người, tăng tốc đi về phía trước.

Đám phóng viên nhìn thấy lập tức lên xe đuổi riết.

Nhưng con xe RAPTOR của chúng tôi đã chạy đi rất xa, hoàn toàn không đuổi theo được.

Sau khi cắt đuôi được đám phóng viên, Tưởng Nhu thở phào nhẹ nhõm.

“Xem ra hiệu quả không tồi.” Tôi nhìn chị: “Truyền thông của toàn Kim Lăng đều chú ý vào chuyện này?”

“Không chỉ Kim Lăng thôi đâu mà truyền thông toàn quốc đều chú ý vào.” Tưởng Nhu nói: “Từ khi cuộc họp báo kết thúc cho đến nay, điện thoại của trung tâm tin tức mới tổng bộ của chúng tôi đã bị gọi cháy máy rồi.”

“Có chủ đề thì mới có sự quan tâm chú ý, có sự quan tâm chú ý mới có thể tạo uy thế.” Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Cứ để bọn họ chú ý đến đi.”

“Thiếu gia, trận mưa này...thực sự sẽ kéo dài mười một ngày chứ?” Tưởng Nhu có chút lo lắng.

“Đúng vậy.” Tôi nói.

Chị ấy hít một hơi thật sâu rồi gật gật đầu: “Được, vậy tôi yên tâm rồi...”

Tôi mỉm cười bình thản, kéo cửa sổ xuống cho gió lùa vào trong.

Mùa này, khí hậu của Kim Lăng đã vô cùng nóng nực. Tôi có thể khống chế được thời gian và phạm vi của trận mưa lớn, nhưng không cấm chế được cuồng phong của quận thủy Kim Lăng. Trận gió mang đến thủy khí cực lớn vào khu thành phố, khiến nơi nóng nực này trở nên mát mẻ.

Thanh thản, dễ chịu.

Tôi hít một hơi thật sâu, vụ tàn trận đã giải quết xong rồi, tiếp theo là đợi thôi.

Quay về khách sạn, Tưởng Nhu bảo bọn họ mang bữa trưa vào phòng.

Tôi và Khả Nhi tắm qua rồi thay quần áo, tiếp đó đến nhà ăn cùng nhau ăn cơm trưa.

Lúc ăn cơm, Tưởng Nhu lấy ra hai bản hợp đồng, hai bộ hệ thống kiểm soát và hai trùm chìa khóa từ trong túi đặt lên trên bàn, sau đó nhẹ nhàng đẩy về trước mặt chúng tôi: “Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, đây là chút tâm ý của tôi và ông nội...”

Tôi nhìn bản hợp đồng và bộ hệ thống kiểm soát: “Ý là sao?”

“Đây hai căn nhà tốt nhất của quận thủy Kim Lăng, một căn nhà rộng ba trăm mét mét vuông, một căn rộng hai trăm sáu mươi mét vuông.” Tưởng Nhu nói: “Ý của tôi và ông nội là muốn tặng căn lớn cho thiếu gia và căn nhỏ hơn cho Khả Nhi tiểu thư.”

“Đừng...đừng...đừng!” Khả Nhi vội nói: “Chị cứ đùa? Tôi không thể nhận được! Nếu chị muốn tặng thì tặng thiếu gia một căn là được rồi.”

“Món quà này của chị lớn quá.” Tôi cũng nói: “Chúng tôi không thể nhận được.”

“Đây là ý của tôi và ông nội và cũng là ý của toàn thể Tưởng gia chúng tôi.” Tưởng Nhu nói: “Vì chuyện này mà chúng tôi tổn thất mất chục tỷ, mà chỉ gửi cho thiếu gia có sáu nghìn vạn, thực sự không đủ. Hai căn này, một là cảm ơn sự giúp đỡ của thiếu gia và Khả Nhi tiểu thư; hai là hy vọng thiếu gia có thể đứng ra tạo uy thế cho quận thủy Kim Lăng, phá bỏ đi những lời đàm tiếu hiện tại...Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư, hai người giúp chúng tôi đi, hãy nhận lấy chút quà mọn này...”

Khả Nhi không hiểu lắm: “Nhờ thiếu gia đứng tạo uy thế cho quận thủy Kim Lăng?”

Bình Luận (0)
Comment