Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 392 - Chương 392.

Chương 392. - Chương 392. -

“Đúng vậy!” Tưởng Nhu nói: “Trong số anh chị của tôi, không biết là ai đã nói ra chuyện thiếu gia và Khả Nhi tiểu thư đến Kim Lăng giúp chúng tôi. Bây giờ quan chức cấp trên của cả Kim Lăng đều biết chuyện này rồi. Cuộc học báo tối qua đã làm kinh động cả Kim Lăng, dân chúng không hiểu ý tôi nói nhưng những người đó thì hiểu...Bây giờ bọn họ đang chờ xem, xem rốt cuộc trận mưa lớn của quận thủy Kim Lăng có thật sự kéo dài mười một ngày hay không. Nếu như kết quả không thiếu một ngày thì cách nhìn nhận về quận thủy Kim Lăng của họ sẽ hoàn toàn khác...”

Chị ấy nhìn tôi: “Ý của ông nội là muốn nhờ thiếu gia đứng ra, vì sau mười một ngày, quận thủy Kim Lăng sẽ biến thành truyền kỳ và cậu là người tạo ra truyền kỳ đó...”

Chị ấy lấy ra bút ký và đứng dậy, hai tay nâng lên, chân thành nhìn tôi: “Thiếu gia, xin cậu hãy giữ thể diện này cho tôi...”

Tôi nhìn chị ấy một lúc, không nói gì, cầm lấy bút ký tên lên bản hợp đồng.

Khả Nhi ngơ ngác nhìn tôi, giống như một kẻ chạm tay vào giấc mơ.

Tôi ký tên xong liền đưa cho cô ấy: “Ký đi.”

“Thiếu gia, chuyện này...” Khả Nhi do dự: “Vậy có hợp lý không?” Tôi mỉm cười bình thản: “Quay về nói với dì Tô là căn nhà này là tôi tặng dì.”

“Tôi biết cậu thương tôi, nhưng...” Khả Nhi cúi thấp đầu, lòng rối như tơ vò.

“Đừng nghĩ hiều nữa, ký đi.” Tôi đặt bút vào tay cô ấy: “Vốn dĩ tôi cũng nghĩ như vậy, chỉ là tôi chưa kịp nói thì Tưởng tiểu thư đã nói trước rồi. Bây giờ chúng ta là hai nhân vật thần bí trong mắt người dân Kim Lăng, nếu như chúng ta tự mình lựa chọn căn nhà ở quận thủy Kim Lăng thì cậu nói xem, bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?”

Khả Nhi sững lại: “Sẽ nghĩ như thế nào?”

Tưởng Nhu khẽ mỉm cười: “Bọn họ sẽ nghĩ quận thủy Kim Lăng là nơi có phong thủy tốt.”

Chị ấy đặt bản hợp đồng trước mặt Khả Nhi: “Khả Nhi tiểu thư, thiếu gia làm vậy là để giúp chúng tôi, cô cũng vậy...”

Khả Nhi do dự giây lát rồi kí tên mình lên bản hợp đồng. Tưởng Nhu mỉm cười, cảm kích nhìn chúng tôi: “Cảm ơn thiếu gia, cảm ơn Khả Nhi tiểu thư! Tối nay tồi sẽ mang tin này thông báo cho anh chị của tôi!”

Tôi hiểu ra liền mỉm cười, rồi cầm đũa lên: “Ăn thôi.”

Khả Nhi luôn mơ ước trước hai mươi lăm tuổi sẽ mua cho Tô Nghiên mẹ của cô ấy một căn nhà lớn, để mẹ cô ấy có thể an nhiên hưởng phúc.

Bây giờ ước mơ đó của cô ấy đã thực hiện trước thời gian dự kiến rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Tưởng Nhu đứng dậy cáo từ.

Đi đến cửa, chị ấy đột nhiên nhớ ra một chuyện.

“Thiếu gia, ông nội tôi muốn đến gặp cậu.” Chị ấy nói: “Cậu thấy có tiện không?”

Tôi suy nghĩ: “Sáng ngày mai nhé.”

“Được!” Tưởng Nhu mỉm cười: “Vậy ngày mai tôi đưa ông nội sang đây, cảm ơn thiếu gia!”

Tôi mỉm cười: “Đi đi.”

“Vâng!” Chị ấy gật đầu rồi mỉm cười với Khả Nhi, quay người rời đi.

Khả Nhi đóng cửa lại rồi thở dài một hơi, quay người sà đến ôm chặt lấy tôi.

“Sao vậy?” Tôi hỏi cô.

“Thực sự có thích hợp không?” Cô ấy hỏi nhỏ: “Đó là căn nhà đấy...”

“Thích hợp.” Tôi bình thản nói.

“Tôi cảm thấy giống như nằm mơ vậy...” Cô ấy ôm chặt lấy tôi: “Thiếu gia, cậu mau véo tôi đi! Véo mạnh vào!”

Tôi bật cười: “Véo ở đâu?”

“Véo eo.” Cô ấy nói: “Thịt ở eo mềm, véo sẽ đau hơn!”

Tôi đưa tay vòng qua chiếc eo mảnh dẻ của cô ấy, trêu đùa: “Eo của cậu mảnh như vậy, chẳng có tí thịt thừa nào, véo thế nào hả?”

“Vậy véo mông đi!” Cô ấy nói.

Tôi vô thức đưa tay đặt lên trên chiếc mông tròn tròn cong cong của cô ấy, tôi bỗng chột dạ vội vàng buông cô ấy ra.

“Cậu đúng là cái đồ xấu xa!” Tôi đỏ mặt nhìn cô ấy: “Lại trêu tôi hả!”

Cô ấy ngây người rồi bật cười, cười rất khoái chí.

Cô ấy lại ôm tôi, ôm tôi thật chặt.

“Thực ra chị Tưởng Nhu không nói thì tôi cũng muốn bảo trước với chị ấy.” Tôi nói: “Bên dưới quận thủy Kim Lăng là long mạch. Xét ở thành phố Kim Lăng thì phong thủy của nơi đó là tốt nhất. Tôi muốn mua hai căn nhà ở đấy, một là có thể đứng ra gây uy cho Tưởng gia; hai là về sau chúng ta có thể đến đây tu luyện.”

Cô ấy không nói gì, chỉ lẳng lẽ gật đầu.

“Vốn dĩ tôi muốn đợi hết mười một ngày, hoàn toàn giải quyết được kỳ lân xong thì nói với chị ấy.” Tôi nói: “Nhưng hôm nay chị ấy đã chủ động nói rồi, chúng ta nhận tâm ý của ông nội của chị ấy thì cũng không có gì sai.”

Cô ấy buông tôi ra rồi chân thành nhìn tôi: “Đây không phải quà chị ấy tặng cho tôi mà là cậu tặng cho mẹ tôi.”

Tôi gật đầu: “Ừ, là tôi tặng cho dì Tô.”

Mắt cô ấy đỏ hoe, ôm chầm lấy tôi: “Cảm ơn thiếu gia...”

“Tạm thời bảo mật chuyện này, đợi sau khi quay về Thượng Kinh thì nói với dì Tô.” Tôi buông cô ấy ra rồi mỉm cười với cô: “Chúng ta đi nghỉ ngơi thôi.”

“Ừ!” Cô ấy ngấn nước mắt mỉm cười, gật gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment