Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 393 - Chương 393. Hộp Mật Thất Tinh

Chương 393. Hộp Mật Thất Tinh Chương 393. Hộp Mật Thất Tinh

Sau khi giải khinh thân phù, hai chúng tôi ngã phịch lên giường, không cử động nổi.

Khả Nhi thở hổn hển một hồi rồi gắng gượng ngồi dậy, đắp chăn cho tôi, tiếp đó rúc vào trong lòng tôi ngủ ngon lành như chú mèo con.

Tôi gắng sức được mấy giây rồi cũng ngủ say.

Chúng tôi ngủ một mạch đến trưa ngày thứ hai.

Sau khi tỉnh lại, thể lực của chúng tôi hoàn toàn được hồi phục trở lại.

Tôi nhớ đến lời hẹn của ngày hôm trước liền cầm điện thoại lên xem thì thấy có tin nhắn wechat của Tưởng Nhu, chị ấy và ông nội chị ấy đã đến từ lâu, họ đã đợi chúng tôi mấy tiếng đồng hồ ở sảnh lớn của khách sạn.

Tôi tức tốc gọi điện thoại cho chị ấy: “Chị Tưởng Nhu, thật ngại quá, chúng tôi mệt quá nên ngủ quên mất, vừa mới dậy xong.”

“Không sao đâu thiếu gia.” Tưởng Nhu cười: “Chúng tôi cũng nghĩ cậu với Khả Nhi tiểu thư mệt quá rồi, ông nội tôi nói cứ để cậu nghỉ ngơi thêm một lúc, nghỉ ngơi khỏe rồi thì chúng tôi lên sau.”

Tôi ngại ngùng cười xòa: “Chúng tôi dậy rồi, mọi người lên đi ạ.”

“Được!”

Tôi tắt máy rồi nhìn Khả Nhi bên cạnh, xoa đầu cô ấy: “Đi rửa mặt đi, con mèo lười!”

Khả Nhi dụi dụi mắt gật đầu: “Ừm.”

Cô ấy ngồi dậy rồi đi xuống giường, lắc lắc đầu rồi đi đánh răng rửa mặt.

Tôi cũng xuống giường, nhưng đi được hai bước thì chân mềm oặt, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra, vội dựa ngay vào tường. Tôi cảm thấy thể lực về cơ bản đã hồi phục rồi, nhưng thực ra lại không phải. Xem ra muốn hoàn toàn hồi phục thì ít nhất cùng phải nghỉ ngơi mấy ngày mới được.

Tôi định thần lại rồi hít thật sâu, vịn tường đi ra khỏi phòng ngủ, đến phòng khách và ngồi khoanh chân trên sô pha, hai tay tách ra và điều kim quang kiểm tra kinh lạc.

Đây là cách khi không còn cách nào nữa, tôi không muốn gặp mặt lão gia của Tưởng gia với bộ dạng thế này . Tôi tĩnh tâm điều khí khoảng ba phút, lúc này trên người tôi đã khỏe lên chút.

Lúc này, Khả Nhi rửa mặt xong và quay lại, cô ấy ngồi cạnh tôi rồi nằm vật ra sô pha.

“Ngồi dậy, tu luyện mấy phút là khỏe liền hà.” Tôi nói với cô ấy.

“Ừ, được...”

Cô ấy gắng gượng ngồi dậy rồi khoanh chân trên sô pha, hai tay tách ra rồi nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu cùng tôi tu luyện.

Lúc này, chị Tưởng Nhu gọi tới.

Tôi mở mắt ra và cầm điện thoại lên: “Aloo?”, “Thiếu gia, anh cả và chị hai của tôi đến đây rồi.” Tưởng Nhu nói: “Ông nội muốn dẫn họ cùng lên đó, cậu thấy có tiện không?”

“Được.” Tôi nói.

“Vâng! Vật chúng tôi lên đây.” Tưởng Nhu nói.

Tôi tắt điện thoại đi rồi hít vào thật sâu, đưa khí về kết thúc tu luyện.

Rất nhanh sau đó Khả Nhi cũng tu luyện xong.

Chúng tôi qua loa chỉnh lại quần áo, sau khi thu xếp gọn ghẽ thì chuông cửa reo lên.

Tôi đích thân đi ra mở cửa.

Tưởng Nhu mỉm cười với tôi, tiếp đó giới thiệu cho tôi một người có tuổi ở phía sau: “Thiếu gia, đây là ông nội tôi!”

Người đàn ông có tuổi đó không cao, tóc bạc trắng cả đầu, rất có tinh thần, khuôn mặt vô cùng hiền từ.

Ông ấy chủ động chìa tay về phía tôi và mỉm cười: “Thiếu gia, tôi tên là Tưởng Chấn, cuối cùng cũng gặp được cậu!”

“Để ông phải đợi lâu rồi.” Tôi bắt lấy tay ông: “Thật sự ngại quá.”

“Aiz...không được nói như vậy, hai ngày hôm nay vất vả cho cậu rồi.” Ông lão nhìn Khả Nhi ở phía sau tôi: “Vị này có phải Khả Nhi tiểu thư không?”

Khả Nhi lẽ phép mỉm cười: “Tưởng tiên sinh, chào ông.”

“Tốt...tốt...” Tưởng Chấn nhìn hai chúng tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Tam gia nói không sai, quả nhiên là anh hùng xuất thiếu niên...”

“Tam gia?” Tôi bỗng có dự cảm: “Người mà ông nói đến có phải là Lâm Thế Vũ, Lâm tam gia?”

“Đúng vậy.” Ông ấy bùi ngùi nhìn tôi, đôi mắt ươn ướt: “Tam gia nói không sai! Không sai!”

Tôi lập tức hiểu ra liền mỉm cười bình thản: “Lão gia, vào trong phòng rồi nói.”

“Được! Được!” Tưởng Chấn mỉm cười lau nước mắt.

Tôi mời hai ông cháu họ ngồi ở phòng khách rồi bảo Khả Nhi đi pha trà.

Tưởng Nhu cầm lấy khăn giấy đưa cho Tưởng Chấn: “Ông nội, tim ông không được tốt, đừng quá kích động...”

Tưởng Chấn đón lấy rồi lau đi nước mắt ở khóe mắt, khẽ thở dài, nói với tôi: “Thiếu gia cười chê rồi, tôi và Lâm tam gia quen biết nhau thời thiếu niên, là bạn của nhau hơn sáu mươi năm rồi. Có thể nói không có tam ca thì Tưởng gia không có ngày hôm nay, ngay cả mạng của tôi cũng được tam ca cứu giúp.”

Tôi gật đầu: “Cháu hiểu.”

“Cả đời này tôi chưa từng kết giao với thầy phong thủy khác, gặp rắc rối là tôi chỉ tìm tam ca thôi.” Ông ấy ngấn nước mắt nhìn tôi: “Gặp được thiếu gia khiến thôi không ngừng nhớ đến năm đó, lúc đó tam ca và chị dâu cũng trẻ trung như thế giống hệt cậu và Khả Nhi tiểu thư vậy...chớp mắt đã sáu mươi năm trôi qua, tam ca và chị dâu đều mất hết rồi...”

Nước mắt ông ấy tuôn ra nhưu suối, khóc không thành tiếng.

“Ông nội...” Mắt Tưởng Nhu cũng đỏ hoe: “Ông đừng như vậy, sức khỏe quan trọng...”

Bình Luận (0)
Comment