Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 394 - Chương 394. Lời Nhờ Cậy Của Lâm Gia Gia

Chương 394. Lời Nhờ Cậy Của Lâm Gia Gia Chương 394. Lời Nhờ Cậy Của Lâm Gia Gia

Tôi cũng khuyên ông ấy: “Lão gia, cháu hiểu tâm trạng của ông ông đừng kích động, sức khỏe quan trọng hơn...”

Tưởng Chấn vừa khóc vừa gật đầu, nhưng nước mắt vẫn lã chã rơi, khóc như mưa.

Khả Nhi lặng lẽ nhìn chúng tôi, cô ấy cũng có chút xúc động.

“Lúc Lâm gia gia mất, ông nội tôi đã nhịn ăn ba ngày.” Tưởng Nhu ngấn nước mắt nói: “Ông nội từng nói, tất cả những gì của Tưởng gia đều do Lâm gia gia mang lại...”

Tôi gật gật đầu, tiếp tục khuyên ông ấy: “Cháu có thể hiểu được tâm trạng của ông, nhưng ông đã có tuổi rồi, sức khỏe quan trọng hơn, ông đừng quá đau buồn...”

“Cảm ơn thiếu gia...” Tưởng Chấn lau nước mắt rồi hít thật sâu, cố gắng bình tĩnh trở lại, ông hắn giọng rồi nhìn tôi: “Tôi nghe Tưởng Nhu nói, thiếu gia là hậu duệ của Mai Hoa Thánh Thủ Ngô tứ gia, vậy cậu với Lâm tam gia...”

“Tam gia là huynh đệ kết nghĩa của ông nội cháu.” Tôi nói: “Nhưng cháu chưa từng gặp ông ấy.”

Ông ấy nhìn sâu vào tôi một lúc, rồi gật gật đầu, móc ra một chiếc hộp nhỏ tinh tế ở trong lòng ra, ông ấy kéo lấy tay tôi rồi đặt vào trong tay tôi: “Đây là hộp mật thất tinh của Lâm gia, thiếu gia, cậu nhận lấy đi...”

Tôi lập tức sững người lại.

“Hộp mật này là bảo vật của Lâm gia.” Tưởng Chấn nói: “Đây là thứ mà năm ngoái, lúc tam gia đến Kim Lăng đưa cho tôi, ông ấy nói về sau quận thủy Kim Lăng nhất định xảy ra chuyện quái dị, ông ấy đã quá già rồi, thời gian không còn nhiều nữa, không thể giúp Tưởng gia hóa giải mối nguy lần này. Ông lấy giao cái hộp này cho tôi và dặn, trong tương lai người giúp chúng tôi giải quyết chuyện này nhất định là thiếu gia cậu đây. Ông ấy bảo tôi sau khi gặp được cậu thì phải tận tay đưa hộp mật thất tinh giao cho cậu và giúp ông ấy nói với cậu một câu...”

“Câu gì ạ?” Tôi hỏi.

“Giao cho Lâm Hạ.” Ông ấy nói.

“Giao cho Lâm Hạ?” Tôi ngây người: “Có bốn chữ này thôi ạ?”

“Đúng vậy.” Ông ấy gật đầu: “Chỉ có bốn chữ thôi.”

Tôi hiểu ra rồi gật gật đầu: “Vâng, ông yên tâm, cháu và Lâm Hạ đã gặp nhau một lần rồi, đợi sau này lúc nào gặp được cô ấy thì cháu sẽ giao thứ này cho cô ấy.”

Tưởng Chấn vui vẻ mỉm cười: “Ừ, được.”

“Ông nội, ông sớm đã biết quận thủy Kim Lăng sẽ xảy ra chuyện? Đã biết được chỉ có thiếu gia mới có thể giúp chúng ta?” Tưởng Nhu thấy mơ hồ:”Vậy tại sao ông lại không nói?”

Tưởng Chấn nhìn chị ấy: “Đây là ý của Lâm gia gia của con, ông ấy nói chuyện này không thể tiết lộ ra ngoài, và đặc biệt không được nói cho con.”

“Con?” Tưởng Nhu sững sờ: “Chuyện này...”

Tưởng Chấn hít một hơi sâu rồi kéo chặt lấy tay chị ấy, quay người lại nói với tôi: “Thiếu gia, mấy đứa cháu trai của tôi chúng nó không thành tài, chỉ có đứa cháu Tưởng Nhu này rất có ý chí. Hôm nay tôi đến, một là để giao hộp mật thất tinh cho cậu; hai là muốn giao phó Tưởng Nhu và Tưởng gia cho cậu...”

“Ông nội...” Tưởng Nhu muốn nói.

“Nghe ông nội nói.” Tưởng Chấn nói.

Tưởng Nhu do dự một lát rồi lặng lẽ gật đầu.

Tưởng Chấn quay đầu lại nhìn tôi: “Thiếu gia, cả đời này tôi chỉ quen biết Lâm tam gia. Bây giờ tôi đã già rồi, nên phải nghỉ hưu thôi, Tưởng Nhu là người kế nhiệm tôi do tôi chọn, về sau gia nghiệp của Tưởng gia đều giao hết cho nó quản lý. Tôi muốn giao phó nó cho cậu. Lúc nó gặp chuyện thì xin cậu hãy giúp đỡ nó. Cả đời của con người không thể mãi sóng yên biển lặng được. Đặc biệt là gia tộc như thế này của chúng tôi, nhiều bằng hữu mà kẻ địch cũng nhiều, được người ta ngưỡng mộ nhưng cũng không tránh khỏi những con mắt đố kỵ, gặp phải đủ loại rắc rối, đó đều không lấy gì làm lạ. Tưởng Nhu giống bà nội nó, quyết đoán, uy nghiêm, mạnh mẽ, nó tín nhiệm cậu, sùng bái cậu, cả đời này chỉ có thể nhận cậu, sẽ không tiếp nhận thêm người khác. Thiếu gia, cậu có thể đồng ý với tôi không?”

Tôi nhìn Tưởng Nhu: “Chị biết ý của lão gia không?”

Đôi mắt của Tưởng Nhu ươn ướt, chị ấy gật đầu: “Ừ! Tôi biết!”

Tôi nhìn hộp mật thất tinh trong tay rồi mỉm cười với Tưởng Chấn: “Lâm gia gia nhờ ông giao cái này cho cháu, một là nhờ cháu mang đi giao cho Lâm Hạ; hai là cũng giao Tưởng gia cho cháu. Ông yên tâm, sáu mươi năm trước Lâm gia gia bảo vệ Tưởng gia; sáu mươi năm sau cháu sẽ bảo vệ cho Tưởng Nhu.”

Tưởng Chấn cảm động nắm chặt lấy tay tôi: “Thiếu gia! Thứ tôi đợi chính là câu nói này của cậu! Cảm ơn cậu! Cảm ơn! Có câu nói này của cậu thì tôi chết cũng nhắm mắt xuôi tay!”

Tưởng Nhu cũng nước mắt chứa chan: “Cảm ơn thiếu gia! Cảm ơn cậu!”

“Khách sáo rồi.” Tôi nhìn Tưởng Chấn: “Lão gia, ông yên tâm, đợi sau khi trận mưa lớn kết thúc thì quận thủy Kim Lăng sẽ không sao nữa đâu. Mệnh của Tưởng Nhu rất quý. Thành tựu sau này sẽ lớn hơn thế hệ trước nhiều, sẽ không để ông thất vọng đâu.”

“Ừm!” Tưởng Chấn ngấn lệ gật gật đầu.

Ông ấy đứng dậy: “Cảm ơn thiếu gia, vậy chúng tôi không làm phiền cậu và Khả Nhi tiểu thư nghỉ ngơi nữa.”

Tôi mỉm cười bình thản:”Vâng, ông nhớ giữ gìn sức khỏe.”

“Được!” Ông ấy vui vẻ mỉm cười, rồi dắt Tưởng Nhu quay người bước đi.

Bình Luận (0)
Comment