Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 395 - Chương 395.

Chương 395. - Chương 395. -

Sau khi tiễn họ đi, Khả Nhi bưng trà đến rồi đặt lên bàn trà, hỏi tôi: “Sao ngay cả trà mà họ không uống lấy một ngụm, nói xong chuyện là đi luôn rồi?”

“Đây là chuyện mà Lâm gia gia dặn dò ông ấy.” Tôi bưng trà lên rồi thổi thổi, khẽ uống lấy một ngụm.

“Lâm gia gia không cho ông ấy và chúng ta uống trà à?” Khả Nhi tò mò hỏi.

“Trước khi Lâm gia gia mất, ông ấy đã đến Kim Lăng và ở lại Tưởng gia vài ngày.” Tôi nói: “Ông ấy nói với Tưởng lão gia rằng quận thủy Kim Lăng là một dự án tốt, nhất định phải thực hiện nó, nếu không làm thì Tưởng gia sẽ không có tương lai.”

Tôi đặt cốc trà xuống rồi nhìn cô ấy: “Tưởng lão gia hỏi tại sao lại như vậy? Lâm gia gia nói phong thủy mộ tổ của Tưởng gia có thể dùng được sáu mươi năm. Bây giờ khí mạch ở dưới đất đó đã dịch chuyển rồi, nên muốn tìm vùng đất tốt có phong thủy như vậy. Bên dưới đất của quận thủy Kim Lăng có long mạch, trong tương lai nơi đó nhất định xảy ra chuyện quái dị, nhưng sau khi được giải quyết rồi, nơi đó sẽ là đầu rồng phong thủy của thành phố Kim Lăng. Chỉ cần Tưởng gia chịu được áp lực, thực hiện thuận lợi dự án này thì tương lai của Tưởng gia sẽ được đảm bảo.”

Khả Nhi không hiểu: “Quận thủy Kim Lăng đó có thể thay thế cho mộ tổ của Tưởng gia à?”

“Đây chính là điểm sáng suốt của Lâm gia gia.” Tôi hiểu ra liền mỉm cười: “Ông ấy sớm đã biết bên dưới đất có thứ gì rồi, cũng dự liệu được Tưởng Nhu sẽ tìm đến tôi, và tôi sẽ dùng bắc cực huyền vũ đại trận phá tàn trận trong đó. Khí trường nơi đó đã bị phong ấn mấy nghìn năm rồi, một khi tàn trận bị phá bỏ thì bố cục địa khí long mạch của Kim lăng sẽ thay đổi về chất. Đây là điều tà ác vô cùng, Tưởng gia là vật chủ của chuyện này đương nhiên cũng là người chịu sự tà ác này. Nếu như không chịu đựng nổi thì Tưởng gia nhất định sẽ tan cửa nát nhà, nhưng nếu như tình thế quận thủy Kim Lăng một khi khởi sắc thì uy thế của Tưởng gia cũng như ánh mặt trời chói lọi. Thứ gọi là uy thế nhỏ sẽ bị sự tà ác làm hại, nếu uy thế lớn mạnh thì sự tà ác sẽ khiến ta phát tài, Tưởng gia có uy thế lớn mạnh như này thì đến lúc đó sự tà ác vô cùng này cũng sẽ biến thành khối tiền tài khổng lồ...”

“Có thể lớn đến ngần nào?” Khả Nhi tò mò.

“Ngang với tài sản quốc gia...”

Khả Nhi hiểu ra rồi lặng lẽ gật đầu.

Tôi cầm hộp mật thất tinh lên: “Lâm gia gia nhờ Tưởng lão gia đưa cho tôi cái này, trên danh nghĩa là để tôi giao cho Lâm Hạ, nhưng thực ra có dụng ý cả, đó là muốn giao Tưởng gia cho tôi. Thế nên sau khi giao hộp mật thất tinh này cho Tưởng lão gia, Lâm gia gia đã dặn kỹ ông ấy một câu.”

“Câu gì?” Khả Nhi hỏi.

“Ngô Tranh có thể uống trà của Tưởng Nhu nhưng Tưởng Nhu không thể uống trà của Ngô Tranh.” Tôi nói.

“Câu nói này có nghĩa gì vậy?” Cô ấy thấy khó hiểu.

“Ý là muốn Tưởng Nhu cả đời này phải tôn trọng tôi.” Tôi nói: “Tôi uống trà của cô ấy là tôi giúp cô ấy làm việc, còn chị ấy không uống trà của tôi thì ý nghĩa của nó đã thay đổi rồi.”

Khả Nhi bĩm môi cười: “Sao tôi cảm thấy câu nói này có một ý nghĩa khác?”

Tôi ngây người: “Ý gì cơ?”

“Cậu có biết trà còn có thể đại diện cho gì không?” Tôi nhìn cô ấy.

“Đại diện cho thứ gì?” Tôi không hiểu.

Cô ấy bật cười rồi bưng trà lên: “Lúc tôi mới đến làm việc chỗ Phi ca, anh ấy liếc nhìn một cái liền ngắm trúng tôi. Đúng lúc ấy Hắc ca đến tiệm chuyển hàng thì nhìn thấy tôi, hai con mắt của anh ấy sáng bừng liền hỏi Phi ca, trà mới đến à? Phi ca cười dâm đãng, nói đúng rồi, trà mới đó, xanh tươi mơn mởn. Hắc ca liền nói, hời cho anh quá, đ- má!”

Tôi nghe xong thành ra mơ hồ: “Ý là thế nào?”

“Vẫn chưa hiểu à?” Cô ấy nhìn tôi: “Trà còn có một ý nghĩa khác, chính là chỉ con gái. Cậu hiểu ra chưa?”

Tôi lắc đầu: “Không hiểu.”

Khả Nhi hắng giọng: “Tôi nói thẳng nhé, tôi thấy ý của Lâm gia gia là cậu có thể ngủ với Tưởng Nhu nhưng Tưởng Nhu không thể có ý với cậu...”

Tôi cạn lời: “Cậu nghĩ Lâm gia gia là người thế nào vậy? Ông ấy lại biết nói cái này á?”

“Không thể nói thẳng ra thế nên phải dùng mật hiệu.” Khả Nhi nói: “Hơn nữa không chỉ ông ấy dùng mà Tưởng lão gia cũng dùng đấy chứ! Cậu xem, câu của ông ấy nào là giao phó Tưởng Nhu cho cậu rồi nhờ cậu chăm sóc chị ấy, cả đời này thế nọ rồi thế kia...Thực sự cậu nghe không hiểu ông ấy nói cái gì hả?’

Tôi bỗng chột dạ liền bưng trà lên, lặng lẽ uống ngụm trà.

“Sao vậy? Lẽ nào tôi nói sai rồi à?” Cô ấy nhìn tôi.

“Cậu nói không sai, Tưởng lão gia có dùng mật hiệu.” Tôi khẽ thở dài: “Là tôi quá ngây thơ, năm đó mấy ông đó cũng từng trẻ như vậy...”

Khả Nhi cười hê hê, cô ấy sà đến ôm chặt lấy cánh tay tôi: “Vậy hay là tối nay chúng ta hẹn chị Tưởng Nhu qua đây?”

Tôi nhìn cô ấy một cái rồi cầm hộp mật thất tinh trên bàn lên, thở dài một hơi.

Mấy ông già đó...

Mấy ông già đó...

Bình Luận (0)
Comment