Chuyện của Tưởng gia đã giải quyết xong rồi, chúng tôi cũng nên quay về thôi.
Buổi sáng ngày thứ hai chúng tôi ăn sáng xong liền gọi xe, sau đó đi thẳng đến sân bay Kim Lăng, mua hai vé máy bay về Thượng Kinh.
Sau khi qua cửa kiểm soát và đến khu chờ máy báy, tôi lấy điện thoại ra rồi gọi điện cho Tưởng Nhu nói rằng chúng tôi phải quay về Thượng Kinh rồi.
Tưởng Nhu nghe xong liền ngây ngốc: “Thiếu gia? Sao cậu...”
“Quy tắc của Ngô gia chúng tôi là làm xong chuyện không thể ăn cơm uống rượu nhà chủ.” Tôi nói: “Bây giờ tàn trận đã bị phá bỏ, sát thai kỳ lân cũng được giải quyết, điều còn lại là đợi mưa ngớt thôi. Chúng tôi tôi không còn gì làm ở đây nữa thế nên chúng tôi nên quay về thôi.”
“Nhưng cho dù cậu có quay về thì cũng không thể quay về thế được...” Tưởng Nhu nói: “Cậu đợi tôi một chút, tôi sẽ sắp xếp máy bay liền, đến sân bay luôn đây!”
“Không cần đâu, nếu như lúc này chị rời khỏi Kim Lăng, nếu bị người khác nhìn thấy sẽ nói thế nào?” Tôi mỉm cười bình thản: “Hơn nữa, cũng không nhất thiết làm vậy.”
“Nhưng...” Chị ấy rất bối rối.
“Về sư tỷ của chị thì tôi sẽ nói một tiếng với chị ấy.” Tôi nói: “Chị yên tâm đi.”
“Vậy...vậy được rồi...” Tưởng Nhu nói với giọng thoáng buồn: “Qua khoảng thời gian này thì tôi sẽ đi Thượng Kinh thăm cậu và Khả Nhi tiểu thư.”
“Được, trước khi đến nhớ gọi điện nhé.” Tôi vừa cười vừa nói.
“Vâng, cảm ơn thiếu gia.” Chị ấy có chút nghẹn ngào: “Tôi nhất định sẽ đi, cảm ơn cậu...”
Tôi trầm mặc giây lát rồi khẽ cười: “Được, như vậy đi.”
“Ừm...” Chị cố ngăn dòng nước mắt.
Tôi tắt điện thoại.
Khả Nhi ngồi xuống cạnh tôi, rồi vặn chai nước đưa cho tôi: “Thiếu gia, uống chút nước đi.”
“Đợi đã, tôi gọi điện thoại đã.” Tôi vừa nói vừa gọi điện cho Đỗ Lăng.
“Alo, em trai à.” Đỗ Lăng nhanh chóng nghe máy.
“Chị à, chút nữa em với Khả Nhi sẽ quay về Thượng Kinh.” Tôi nói.
“Được, làm xong việc rồi hả?” Chị ấy hỏi.
“Vâng, làm xong rồi chị ạ.” Tôi nói: “Bắt đầu từ hôm nay, cổ phiếu của Tưởng gia sẽ tăng chóng mặt, chị có thể đầu tư một chút mà kiếm món hời.”
“Được!” Đỗ Lăng nói: “Vậy chị đầu tư hai tỷ vào đó, lợi nhuận chia cho em một nửa.”
“Không không, tiền này em không nhận được đâu.” Tôi nói.
Đỗ Lăng thấy khó hiểu: “Sao không nhận được hả?”
“Em là thầy phong thủy nên không thể kiếm tiền kiển đó được.” Tôi mỉm cười bình thản: “Chị, cảm ơn ý tốt của chị, chị kiếm nhiều hơn chút là được rồi.”
Đỗ Lăng hiểu ra: “Vậy được rồi, em trai, cảm ơn em đã nhớ đến bà chị này!”
“Chị khách sáo gì với em chứ...” Tôi bật cười: “Đúng rồi, em muốn nói với chị một chuyện, em và Khả Nhi đi về bằng máy bay dân dụng...”
“Gì cơ?” Đỗ Lăng nghe thấy liền cảm thấy không vui: “Tưởng Nhu đâu?”
“Chị, chị đừng hiểu nhầm.” Tôi giải thích: “Không phải chị Tưởng Nhu không tiễn em mà tự em quyết định.”
“Tự em quyết định?” Chị ấy không hiểu: “Em trai à, chuyện này em...”
“Một là không cần thiết, hai là lúc này chị ấy không thể rời khỏi Kim Lăng.” Tôi nói: “Chị là người hiểu chuyện, chuyện này em không nói thì chị cũng hiểu mà. Bây giờ truyền thông cả nước đang nhằm vào Tưởng gia Kim Lăng, có rất nhiều phóng viên ngày nào cũng bám càng chị ấy. Lúc này nếu như chị ấy đưa em về thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.”
Đỗ Lăng hiểu ra: “Em nói đúng, vậy được rồi, để chị đi đón em.”
“Không cần đâu, chị bảo Trần Phương đến đón là được.” Tôi nói: “Tốt nhất hôm nay chị cứ canh thị trường cổ phiếu đi, đừng để người khác nẫng tay.”
“Được!” Đỗ Lăng rất vui vẻ: “Vậy thế này đi, tối nay chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Được!” Tôi tắt máy.
Khả Nhi đưa nước cho tôi: “Thiếu gia...”
“Đợi đã...” Tôi vừa nói vừa gọi điện cho Dương Sảnh Nhi.
“Alo? Ngô Tranh à?” Dương Sảnh Nhi có vẻ bát ngờ: “Sao tự nhiên nhớ đến mà gọi điện thoại cho chị vậy?”
“Chị dâu, hôm nay nhớ canh cổ phiếu của Tưởng gia Kim Lăng nhé.” Tôi nói: “Mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, sau mười ngày thì bán ra.”
Dương Sảnh Nhi sững lại rồi liền hiểu ra: “Được!”
“Ừm, chính là như vậy...”
“Aiz em...”
Tôi tắt điện thoại đi rồi lại gọi điện cho Đường Tư Giai: “Chị à, nhớ canh cổ phiếu của Tưởng gia Kim Lăng nhé, mua được bao nhiêu thì mua bấy nhiêu! Sau mười ngày thì bán ra, nhớ kỹ đó nhé, là sau mười ngày!”
Đường Tư Giai cũng sững lại một lúc, tiếp đó rất nhanh phản ứng lại: “Được! Chị mua ngay đây!”
“Vâng!” Tôi tắt điện thoại đi rồi gọi cho lão Triệu: “Alo, lão Triệu à, anh có chơi cổ phiếu không thế?”
“Thiếu gia, tôi cũng chơi, chơi vui thôi...”
“Vậy anh dùng hết số tiền có thể dùng được đi, hôm nay mua cổ phiếu của Tưởng gia, mua được bao nhieu thì mua! Nhớ kỹ đấy! là tập đoàn Tưởng thị Kim Lăng!”
“Ờ...ờ, được rồi!” Lão Triệu vội nói.
Tôi tắt máy rồi thở phào, đưa tay ra lấy chai nước trong tay Khả Nhi uống lấy một ngụm.
“Thiếu gia...” Khả Nhi nhắc nhỏ tôi rồi dùng tay chỉ ra xung quanh.
Tôi đưa mắt nhìn thì thấy xunh quanh có rất nhiều người đang gọi điện thoại nói nhỏ với nhau.