“Tôi hiểu rồi...” Cô ấy gật gật đầu: “Cậu làm đúng, thực sự không thể làm phiền chị tiểu Quân...”
Tôi hít một hơi sâu: “Đúng vậy, chỉ có thể đợi sau khi cô ấy xuất quan mới đi tìm cô ấy được.”
“Ừ.” Cô ấy uống ngụm nước rồi lại hỏi tôi: “Thiếu gia, tại sao chúng ta không thể mua cổ phiếu?”
“Bởi vì chúng ta là thầy phong thủy.” Tôi nói: “Chúng ta có thể giúp người ta làm ăn nhưng bản thân thì không thể.”
“Vậy tôi không mua, mẹ tôi mua có được không?” Cô ấy hỏi.
Tôi không nói gì chỉ liếc cô ấy một cái.
Khả Nhi cười hê hê: “Được rồi, coi như tôi chưa nói gì...”
Tôi chăm chú nhìn cô ấy: “Nếu như cậu khơi ra thì dì ấy sẽ nghiện mất, về sau cậu làm thế nào?”
Khả Nhi gật đầu: “Ừ, tôi hiểu rồi thiếu gia...”
Tôi mỉm cười vui vẻ, rồi xoa xoa đầu cô ấy.
Cô ấy sà đến ôm chặt lấy tôi.
Hơn bốn giờ chiều, chuyến bay của chúng tôi đáp xuống sân bay thủ đô.
Trên đường đi đến núi Tiểu Thang, tôi hỏi Trần Phương: “Chuyện An Vũ mở quán thế nào rồi chị?”
“Tôi đã tìm được ba quán rất được ở khu Lão Thành, giá cả cũng thương lượng xong rồi.” Trần Phương nói: “Nhưng An Vũ tiểu thư không biết như thế nào, tôi đã gọi điện thoại mấy lần hẹn cô ấy đi xem quán nhưng cô ấy đều không đi.”
“Không đi?” Tôi cảm thấy khó hiểu: “Tại sao?”
“Tôi không rõ, cũng không thể hỏi.” Chị ấy nói: “Hình như tâm trạng của cô ấy rất tệ, hôm qua còn khóc trong lúc gọi điện thoại.”
“Khóc?” Tôi nhíu mày: “Chuyện gì vậy?”
“Tôi hỏi cô ấy có muốn đi xem quán không thì cô ấy nói không được khỏe, hỏi tôi có thể đợi thêm không.” Trần Phương nói: “Tôi liền nói nếu như không tiện thì tôi đi xem, quay video gửi cho cô ấy. Cô ấy nói cô ấy phải đích thân đi xem, nói chuyện này không gấp. Tôi nói đây là trách nhiệm thiếu gia giao cho tôi, cô không gấp gáp nhưng tôi không thể không gấp được. Kết quả là chính câu ấy khiến cô ấy bật khóc...”
“Ờm...” Tôi hiểu rồi.
“Thiếu gia, có phải tôi đã nói sai rồi không?” Trần Phương hỏi nhỏ.
“A, không có...” Tôi mỉm cười: “Không sao, tối nay tôi sẽ quay về nói chuyện với em ấy, ngày mai chúng ta đến khu Lão Thành chọn quán.”
“Vâng!” Chị ấy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá...”
Tôi nhìn con đường phía trước rồi hít một hơi sâu, không khỏi bật cười.
Quay về căn biệt thự của Đỗ gia, Đỗ Lăng đã dẫn tôi đến phòng sách, rồi đóng cửa lại, kéo tôi ngồi xuống và mỉm cười nói với tôi: “Thật là có em, em đoán trong mấy tiếng đồng hồ chị đã kiếm được bao nhiêu?”
Tôi khẽ mỉm cười: “Một tỷ rưỡi.”
“Chính xác! Lại còn đang tăng lên đấy!” Chị ấy tò mò nhìn tôi: “Ngô Tranh, em tạo ra trận mưa đó như thế nào vậy?”
“Em dùng trận pháp.” Tôi nói.
“Được rồi, chị không hỏi nhiều nữa.” Chị ấy hiểu ra liền mỉm cười: “Bây giờ quay về rồi, nhất định lần này em phải ở với chị mấy ngày đấy.”
“Chị, em đang muốn nói với chị, tối ăn em không ăn tối với chị được.” Tôi thấy có lỗi: “Tâm trạng của An Vũ không được tốt, em phải về xem em ấy thế nào.”
“An Vũ?” Chị ấy không hiểu: “Em ấy bị làm sao?”
“Vốn là em ấy muốn giúp em, kết quả là lòng tốt lại gây ra một số chuyện ngoài ý muốn.” Tôi nói: “Vì chuyện này mà mấy ngày nay tâm trạng của em ấy không tốt, ngày hôm đó em ấy mới đến, em liền đi ra ngoài làm việc mất rồi, cũng không kịp ăn bữa tối với em ấy. Chú Cửu của em có một đứa con gái rượu thôi, em không thể để em ấy chịu thiệt thòi khi ở với em được...”
Đỗ Lăng mỉm cười, rồi gật gật đầu: “Được rồi, con gái mà, phải được dỗ dành mới được. Em về với em ấy đi, qua mấy ngày thì dẫn em đấy đến đây, chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm.”
Tôi bật cười: “Vâng!”
Chúng tôi ngồi nói chuyện một lúc rồi tôi đứng dậy cáo từ.
Đi ra từ căn biệt thự Đỗ gia, Khả Nhi lái xe đưa tôi về Thông Châu.
Đến dưới lầu, Khả Nhi dừng xe lại hỏi tôi: “Có cần tôi lên đó cùng không?”
“Không cần.” Tôi cởi dây an toàn: “Cậu về với dì đi.”
“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu: “Có chuyện gì thì cậu cứ gọi điện.”
“Lần này chúng ta đã bị tiêu hao lớn, trận pháp trên người cậu đã yếu đi rồi.” Tôi nhìn cô ấy: “Sau khi quay về thì cậu tu luyện cho tốt vào, nhất định phải hồi phục nội khí trước.”
“Được! Tôi sẽ bế quan mấy ngày.” Cô ấy nói: “Cậu cũng nghỉ ngơi cho tốt.”
“Được.” Tôi mở cửa xuống xe.
Khả Nhi vẫy tay với tôi rồi chuyển hướng, đạp ga một cái chiếc xe ORV gầm rú xì khói chạy đi.
Tôi lên lầu đến ngoài cửa, nhẹ nhàng gõ cửa.
Rất lâu sau cũng không có động tĩnh gì.
Tôi sững lại rồi lại gõ cửa một lúc.
An Vũ ngồi bật dậy trên ghế sô pha rồi đi dép chạy đến mở cửa: “Anh Ngô Tranh!”
Mấy ngày không gặp mà An Vũ đã gầy đi nhiều, cũng tiều tụy đi rất nhiều, khóe mắt còn vương lại vệt nước mắt đã khô.
Tôi không khỏi sững sờ: “An Vũ, em...”
Cô ấy cúi đầu đầy hổ thẹn, nước mắt lại lã chã rơi, từng giọt nước mắt rơi xuống nền đất.
“Anh Ngô Tranh, em xin lỗi...” Cô ấy vừa khóc vừa nói.
Trong lòng tôi cảm thấy đau xót: “An Vũ...”
Cô ấy sà đến ôm chặt lấy tôi, òa khóc trong lòng tôi...