Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 399 - Chương 399. Thập Bát Tế

Chương 399. Thập Bát Tế Chương 399. Thập Bát Tế

Tôi do dự một lúc rồi nhẹ nhàng ôm chặt em ấy: “An Vũ, đừng như vậy...Không phải anh đã quay về rồi sao? Anh biết em muốn giúp anh, anh không trách em đâu...”

“Em nhìn thấy anh tế máu rồi...Nhìn thấy anh dùng mũi dao đâm vào chỗ tim mình...” An Vũ đau lòng nói: “Anh Ngô Tranh, em sai rồi...Về sau em sẽ không tùy tiện như vậy nữa...”

Khóe mắt tôi đỏ hoe, miệng mỉm cười: “Được rồi, anh Ngô Tranh quay về rồi, không sao rồi. Chúng ta quay vào nhà rồi nói, được không?”

Cô ấy lau nước mắt, gật gật đầu: “Vâng.”

Nhìn thấy bộ dạng khóc lóc của cô ấy tim tôi dường như lại bị đâm một nhát.

Lúc này vết đâm huyết tế lại đau nhói...

Haiz...

Tôi dẫn cô ấy vào trong phòng rồi đóng cửa lại, quay lại hỏi cô ấy: “Mấy ngày em chưa ăn cơm rồi?”

Cô ấy cố ngăn dòng nước mắt, tủi thân nhìn tôi rồi lắc đầu.

Tôi nhíu mày: “Mấy ngày nay đều không ăn à?”

Cô ấy cúi đầu xuống rồi lặng lẽ gật đầu.

“Haiz, em...” Trong lòng tôi đau nhói: “Chuyện có lớn đến mức nào đâu? Sao em lại không ăn cơm?”

“Em không đói...” Cô ấy lau nước mắt: “Em cũng không ăn nổi...”

Tôi cạn lời, liền lôi cô ấy xuống ngồi ở phòng khách: “Đợi đó, để anh đi nấu mì cho em.”

Nói xong tôi liền quay người đi vào phòng bếp.

An Vũ đi theo đến phòng bếp rồi đứng ở cửa, cô ấy giống như một đứa trẻ mắc lỗi.”

Cô ấy hổ thẹn cúi đầu, quay người rời đi.

Trong lòng tôi không nhẫn tâm, bất lực lắc lắc đầu, xắn ống tay áo lên rồi tiếp tục nấu mì.

Sau khi nấu mì xong, tôi mang đến phòng khách cho cô ấy rồi đặt lên bàn trà.

Cô ấy vội đứng dậy.

“Em ngồi xuống ăn mì đi.” Tôi nói: “Anh đã áp chảo cho em hai quả trứng, mấy ngày nay em chưa ăn gì rồi, ăn một chút để tiêu hóa đã. Chút nữa hai chúng ta ra ngoài ăn.”

Cô ấy ngấn nước mắt gật gật đầu rồi ngồi xuống, cầm đũa lên và cúi đầu ăn.

Tôi lặng lẽ nhìn cô ấy, mỉm cười bình thản.

Sau khi ăn xong cô ấy đứng dậy chuẩn bị đi rửa bát đũa.

Tôi đứng dậy đón lấy: “Để anh.”

Cô ấy nhìn tôi rồi không nói gì, lặng lẽ đi theo tôi đến phòng bếp nhìn tôi rửa bát.

“Chị Trần Phương đã tìm được ba quán cà phê khá được ở khu Lão Thành.” Tôi vừa rửa bát vừa nói: “Ngày mai chúng ta đi xem rồi chọn quán mà em thích.”

Tôi nhìn cô ấy: “Còn nữa, chuyện đó đã qua rồi thì không được nhớ lại nữa.”

Nước mắt của cô ấy lại trực trào ra, lặng lẽ gật đầu.

Tôi rửa bát xong, sắp xếp ngăn nắp rồi rửa tay, quay người lại mỉm cười với cô ấy: “Đi thôi, đến phòng khách.”

“Vâng.” Cô ấy gật đầu.

Đến phòng khách tôi rót hai cốc trà, đến bên ngồi cạnh cô ấy, đưa cho cô ấy một cốc: “Anh biết em thích uống cà phê, ngày mai anh sẽ đi mua, còn hôm nay uống chút trà trước đã.”

“Cảm ơn anh Ngô Tranh.” Cô ấy đón lấy rồi nâng cốc lên, hít một hơi thật sâu.

Tôi sững lại: “Này, đây là nước sôi đấy, em không sợ bỏng à?”

“Em đã hít hơi nóng của nó rồi.” Cô ấy điềm nhiên nói: “Lạnh trong lòng, làm như vậy sẽ dễ chịu hơn nhiều...”

“Em có thể hít khí nóng à?” Tôi không tin lắm.

Cô ấy nhìn tôi một cái rồi đưa tay ra: “Anh sờ tay của em đi.”

Tôi nắm lấy tay cô ấy, bỗng nhiên có một luồng hơi nóng mạnh mẽ phả vào trong tay tôi, nóng đến mức khiến tôi giật cả mình liền vội buông ra.

“Đây là khí nóng mà em vừa hít vào à?” Tôi hỏi.

Cô ấy gật gật đầu: “Ừm.”

“Đây là thập bát tế của An gia?”

“Đúng vậy.”

Tôi hiểu ra liền bật cười, gật gật đầu: “Thực sự khác với nhà bọn anh.”

Cô ấy do dự một lúc: “Anh Ngô Tranh, em...”

“Anh nói rồi, chuyện đã qua thì không nhắc lại.” Tôi nhìn cô ấy: “Nếu như em thực sự coi anh là anh trai thì đừng nói xin lỗi nữa.”

Cô ấy nhìn tôi đầy cảm kích, gật gật đầu: “Vâng!”

Tôi bật cười: “Như vậy mới đúng chứ, nào, chúng ta bàn chuyện quán cà phê nhé.”

Khuôn mặt của cô ấy vẽ lên một nụ cười: “Dạ được.”

“Trước đây em có nói muốn tìm người điêu khắc, Trần Phương đã tìm chưa?” Tôi hỏi cô ấy.

“Chị Trần Phương đã liên lạc rồi, có điều hợp hay không hợp thì em phải đi xem đã.” Cô ấy nói.

“Cụ thể muốn khắc cái gì?” Tôi hỏi.

“Tượng hộ pháp có mật phù, tổng cộng sáu bức tượng.” Cô ấy nói: “Bởi vì bên trên có mật phù, hơn nữa điêu khắc hộ pháp nhất định phải dùng thủ pháp đặc biệt, thế nên em có yêu cầu rất cao với người điêu khắc.”

“Có yêu cầu về thời gian không?”

“Cái đó thì không cần.” Cô ấy nói: “Dù sao quán cà phê nhất định phải sửa lại hết, thế nên nhất định kịp thời gian.”

Tôi gật gật đầu: “Được, vật ngày mai chúng ta đi xem quán, sau đó đi gặp người điêu khắc mà chị ấy bảo.”

Cô ấy mỉm cười: “Vâng!”

Chúng tôi vừa uống trà vừa nói chuyện chi tiết về quán cà phê, dần dần cảm xúc của An Vũ đã bình tĩnh trở lại.

Không biết từ lúc nào mà trời đã tối.

Bình Luận (0)
Comment