Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 400 - Chương 400.

Chương 400. - Chương 400. -

Tôi thấy hơi mệt nên không nhịn được mà ngáp một cái.

An Vũ nhìn tôi, không khỏi nhíu mày: “Anh Ngô Tranh, anh bị nội thương à?”

“Nội thương?” Tôi sững lại: “Làm gì có đâu.”

“Bản thân anh không cảm nhận được hả?” Cô ấy cảm thấy khó hiểu.

“Ngày hôm đó bày trận pháp đã tiêu hao rất nhiều sức lực, nên có hơi mệt.” Tôi nói: “Có điều, kinh lạc của anh đã thông, không cảm thấy mình bị nội thương gì cả.”

“Đây là nội thương cắn trả.” Cô ấy vừa nói vừa sà đến, rồi dùng tay nhẹ nhàng ấn vào ngực trái của tôi: “Ở đây...”

Tôi vô thức cúi đầu nhìn: “Ở đây?”

Cô ấy nhìn chằm chằm vào ngực tôi, trong đôi mắt cô ấy ánh lên một luồng ánh sáng đỏ.

Ngực trái của tôi bị một trận đau nhói, không chịu được mà nhíu mày, phát ra tiếng kêu rên ư ử.

Cô ấy từ từ mở rộng bàn tay thon thả, tôi thấy có thêm một luồng sát khí màu đỏ đen trong lòng bàn tay cô ấy.

Tôi cố gắng hít thở, tò mò hỏi cô ấy: “Đây là chuyện gì vậy?”

Cô ấy nhẹ nhàng chộp lấy, khí đen lập tức tan biến, lúc cô ấy lại mở tay ra, bên trong tay lại biến thành một luồng kim quang nhàn nhạt. Cô ấy nhẹ nhàng ấn chặt ấy ngực tôi, một luồng hơi ấm tiến vào trong cơ thể, tôi rùng mình rồi đổ mồ hôi.

Sự đau nhói ở lồng ngực lập tức biến mất.

Ánh sáng màu đỏ trong mắt cô ấy cũng biến mất, tiếp đó hỏi tôi: “Thế nào rồi? Còn đau không?”

Tôi thở ra một hơi dài, lau đi mồi hôi trên trán, lắc đầu: “Không đau nữa rồi.”

“Vậy thì tốt.” Cô ấy nói: “Bùa của anh rất lợi hại, nhưng anh không thể dùng trực tiếp cho bản thân được, thế nên anh đều phải dùng khí ngũ lôi của chị Khả Nhi để chuyển hóa mới có thể dùng được. Thực sự làm như vậy rất ổn nhưng cũng có một vấn đề...”

“Vấn đề gì?” Tôi hỏi.

“Em không hiểu nhiều về trận pháp nhưng nếu nói đến chuyển hóa thì mật thuật của An gia lại rất có tiếng.” Cô ấy nói: “Phương pháp của anh không có vấn đề gì nhưng sức mạnh tu luyện của anh lại lớn mạnh hơn nhiều chị Khả Nhi. Thế nên bùa của anh cho dù đã được chuyển hóa qua khí ngũ lôi của chị ấy thì cũng sẽ tồn tại một ít sự cắn trả sót lại. Bình thường dùng thì có thể sẽ không xảy ra nguy hiểm gì nhưng nếu như sử dụng với cường độ cao, hơn nữa lại trong tình trạng bị tiêu hao cực lớn thì sự cắn trả đó lại hiển hiện rất rõ.”

“Vậy tại sao anh lại không cảm nhận được vậy?” Tôi không hiểu.

“Bởi vì bản chất của bùa này là kim quang trong cơ thể của anh.” Cô ấy nói: “Thế nên, một chút sự cắn trả yếu ớt này sẽ bị kim quang đè nén vùi lấp, trừ khi rất nghiêm trọng, nếu không sẽ khó phát hiện ra được.”

“Anh hiểu rồi...” Tôi gật gật đầu: “Xem ra về sau anh không thể dùng như vậy nữa...”

“Thực ra cũng không phải là không thể.” Cô ấy bình thản nói: “Về sau lúc anh dùng thì cố gắng không để bị tiêu hao quá lớn. Nếu như thực sự không tránh được thì đợi sau khi anh quay lại, em giúp anh hút sát khí đó ra, như vậy sẽ không sao nữa.”

“Vậy không phải lại làm phiền em rồi sao?”

“Làm phiền em?” Cô ấy không hiểu: “Anh Ngô Tranh, chúng ta phải khách sáo với nhau vậy hả?”

Tôi bật cười: “Được! Vậy làm như vậy đi!”

Cô ấy cũng cười rồi gật gật đầu: “Ừm.”

Lúc này lão Triệu gọi điện đến.

“Alo? Sao vậy anh?” Tôi hỏi.

“Đ- má! Thiếu gia ơi! Tôi chết rồi!” Anh ấy gào lên: “Có mấy tiếng đồng hồ thôi mà tôi kiếm được hơn ba trăm vạn tệ! Tên khốn lão Hắc còn kiếm được nhiều hơn, mẹ nó chứ sắp được một nghìn tệ rồi! Aaaaaa! Tôi sắp điên rồi!”

Tôi bật cười: “Anh ấy đang ở cạnh anh à?”

“Thiếu gia, cảm ơn cậu! Cảm ơn cậu nhiều lắm!” Lão Hắc nghe máy, kích động đến mức ăn nói lộn xộn: “Tôi đã mua cổ phiếu bao nhiêu năm nay rồi, mẹ nó chứ chả chúng lần nào sất! Cậu đã giúp tôi rất nhiều! Quen biết cậu là phúc phận mà tôi đã tích từ kiếp trước!”

Lão Triệu giựt lấy điện thoại: “Thiếu gia! Hôm nay chúng tôi nhất định mời cậu ăn cơm! Cậu nhất định phải cho chúng tôi bày tỏ tấm lòng này!”

Tôi nhìn An Vũ ở bên cạnh: “Hôm khác nhé.”

“Đừng mà thiếu gia!” Lão Triệu vội nói: “Phất định là phải hôm nay! Tôi biết cậu có một người em gái mới đến! Không sao cả, dắt cả em gái đi cùng luôn! Cậu yên tâm, chúng ta có mấy người thôi, không có người ngoài! Tôi và lão Hắc cũng coi trừng cái miệng của mình rồi, tuyệt đối sẽ không ăn nói hồ đồ trước mặt tiểu muội muội, cậu thấy có được không?”

“Anh Ngô Tranh, anh đi chơi đi, không cần lo cho em.” An Vũ nói.

“Anh ở với em...” Tôi nói nhỏ.

Cô ấy ngáp một cái rồi xua tay: “Không cần...không cần, mấy ngày nay em không ngủ rồi, em đi tắm rồi đi ngủ đây. Anh đi chơi với mấy anh ấy đi, không cần ở với em đâu.”

Bình Luận (0)
Comment