“Thật hả?” Tôi hỏi.
“Ừ!” Cô ấy rất thành thật: “Anh làm xong việc quay lại, cần thư giãn với bạn bè một chút, đừng vì em mà ảnh hưởng đến cuộc sống của bản thân. Nếu cứ như vậy thì em sẽ khó xử lắm...”
Tôi suy nghĩ rồi lặng lẽ gật đầu.
Cô ấy bật cười: “Ừ!”
Tôi hắng giọng rồi nói với lão Triệu: “Đến đón em nhé...”
Rất nhanh sau đó lão Triệu và Tống Thiên Hà đã đến, họ còn dẫn theo Hứa Tiệp đến cùng.
Thấy có một mình tôi xuống lầu, lão Triệu thắc mắc hỏi tôi: “Thiếu gia, em gái đâu rồi?”
“Em ấy ngủ trước rồi.” Tôi nói: “Chúng ta đi ăn thôi.”
Lão Triệu hiểu ra liền mỉm cười: “Được!”
Chúng tôi cùng nhau lên xe đi quanh đó một lúc thì tìm được một quán hải sản, chúng tôi đã ăn bữa hải sản nướng.
Lúc ăn cơm, lão Triệu và lão Hắc còn có cả Hứa Tiệp luân phiên kính rượu với tôi cùng với những câu từ cảm kích. Nhưng tâm của tôi đã không còn ở đây, trong đầu tôi toàn những câu hỏi về sự cắn trả. Người nghiên cứu thuật số bình thường đều như vậy, một khi phát hiện ra vấn đề là sẽ dằn vặt mãi, suy nghĩ, nghiên cứu, không thì mệt bò ra, không thì phải tìm được cách giải quyết vấn đề, nếu không hoàn toàn không thể dừng lại được.
Tôi vừa uống rượu, vừa nói chuyện với bọn họ, nhìn vẻ mặt cười nói rất vui vẻ nhưng trong lòng tôi lại chìm đắm nghiên cứu, suy nghĩ, không biết lúc nào đã rơi vào trầm tư, tiếp đó lại được sự nhiệt tình của họ lôi về hiện tại. Cảm giác này không ổn tẹo nào, giống như có hai phiên bản tôi đang quấy nhiễu lẫn nhau, rượu cũng không uống được ngon, mà tâm thì không tĩnh lại được.
Theo kế hoạch của họ là sau khi ăn xong, họ chuẩn bị đưa tôi đến câu lạc bộ ở khu Lão Thành. Lão Hắc đã tốn hai mươi vạn tệ chuẩn bị cho tôi một món quà bí mật, chuẩn bị cho tôi trải qua một đêm như trong cõi mộng.
Hai bọn họ nói rất mơ hồ, Hứa Tiệp hiểu ra liền bật cười, chị ấy nghiêng đầu uống rượu.
Không cần bọn họ nói ra thì tôi cũng biết, lão Hắc đã chuẩn bị cho tôi một cô gái mười tám tuổi, cô ấy là sinh viên đại học đơn thuần trong sáng và vô cùng xinh đẹp.
Tôi mỉm cười bình thản, chối khéo ý tốt của bọn họ.
“Thiếu gia, đừng mà.” Lão Triệu vội nói: “Chúng tôi rất thành tâm hiếu kính với cậu!”
“Đúng vậy, thiếu gia à.” Lão Hắc cũng nói: “Cậu vất vả rồi, không nhất thiết cứ phải nhịn thế đâu! Chúng tôi cũng trải qua độ tuổi như cậu bây giờ rồi, chúng tôi quá hiểu mùi vị đó!”
“Cậu yên tâm, cậu nhất định sẽ thích món quà đó.” Lão Triệu thành khẩn thề thốt: “Lão Hắc đã dựa theo sở thích của cậu để lựa chọn thật kỹ, cậu mà không dùng thì tiếc lắm đấy...”
“Thực sự em có việc rồi.” Tôi nói: “Thực sự em phải quay về đây.”
Hai người họ nhìn nhau, dường như hiểu ra: “Ồ..về nhà ở với em gái đúng không?”
Tôi đỏ mặt: “Ờm...không liên quan đến em ấy...”
“Vậy còn có chuyện gì chứ?” Lão Triệu không hiểu: “Tôi hỏi Khả Nhi rồi, cậu mới làm việc xong quay lại, cũng phải nghỉ ngơi một khoảng thời gian đi chứ.”
“Thực sự em có chuyện mà.” Tôi nói: “Em muốn quay về yên tĩnh một mình.”
Lão Hắc bật cười: “Thiếu gia, đổi chỗ thư giãn một chút thì trong tâm của cậu sẽ tĩnh lại thôi.”
Hứa Tiệp thực sự thấy chướng mắt: “Anh Hắc, anh Triệu, các anh làm như vậy thì hay lắm à? Thiếu gia người ta có bạn gái rồi, lần đầu tiên quý giá lắm đấy! Sao các anh lại lôi người ta đến nơi như thế này?”, “Cô hiểu gì chứ?” Lão Hắc nhìn chị ấy một cái: “Cô ra bên kia chơi đi, đàn ông chúng tôi nói chuyện thì cô đừng nói leo vớ vẩn.”
“Tôi...” Hứa Tiệp cạn lời.
“Em nhận ý tốt của hai anh.” Tôi nhìn hai người họ: “Giữa chúng ta không nhất thiết như thế này đâu, hai anh đưa em về nhà đi.”
“Thiếu gia...” Lão Triệu vẫn muốn khuyên tôi.
“Chuyện này quyết định như vậy đi.” Tôi bình thản nói.
Lão Triệu không dám nói khác, anh ấy hắng giọng: “Vậy được rồi...”
Ăn xong, bọn họ đưa tôi về khu chung cư, sau khi dõi theo tôi lên trên lầu mới rời đi.
Về đến nhà, An Vũ đã ngủ rồi.
Cô ấy ngủ trong phòng ngủ bé.
Tôi cởi áo khoác rồi thay giầy, đi đến cửa phòng ngủ nhỏ, nghe kỹ.
Cô ấy hít thở bình thường, ngủ rất say.
Tôi cảm thấy yên tâm rồi thở dài một hơi, đi vào trong nhà tắm xả nước nóng.
Sau khi tắm xong tôi quay về phòng ngủ rồi nằm phịch lên giường, tiếp tục suy nghĩ về chuyện cắn trả.
Cứ nghĩ như vậy hết cả buổi đêm.
Lúc trời sắp sáng, tôi vẫn không nghĩ ra đầu mối nào, nhưng vũ hỏa trên người tôi lại bùng lên. Tôi cảm nhận được lồng ngực mình rất khó chịu, tâm trí rối loạn, nằm cũng không nằm được nữa.
Thế là tôi ngồi phắt đậy chuẩn bị đi rửa mặt, đi xuống dưới lầu đi dạo.
Tôi xuống giường đi đến trước cửa phòng ngủ, vừa mở ra thì An Vũ lù lù xuất hiện trước mặt tôi.