“Anh Ngô Tranh, anh cả đêm không ngủ à?” Cô ấy nhìn tôi.
Tôi lặng lẽ gật gật đầu.
Cô ấy nhìn tôi một hồi rồi phì cười thành tiếng.
Tôi bị cô ấy cười mà đứng ngây người cả ra: “Em...em cười gì vậy?”
Cô ấy nhịn cười rồi hắng giọng hỏi tôi: “Tối qua bạn của anh đã chuẩn bị quà cho anh, tại sao anh lại không đi?”
Tôi sững lại: “Em...”
“Người con gái đó rất đẹp, bạn anh đã bỏ tiền ra rồi mà anh lại không đi.” Cô ấy nói: “Không hối hận à?”
“Không phải em đã ngủ say rồi sao?” Tôi nhìn cô ấy: “Sao lại...”
“Mấy ngày nay, ngày nào em cũng quan sát anh.” Cô ấy cúi đầu: “Em quen rồi...”
Tôi nhìn cô ấy một lúc rồi không khỏi bật cười.
“Anh cười gì thế?” Cô ấy đỏ mặt.
“Ngày hôm qua anh rất muốn hỏi em, rốt cuộc em làm như thế nào vậy?” Tôi vừa cười vừa nói: “Nhưng nhìn thấy bộ dạng của em ngày hôm qua nên anh sợ nhắc đến lại khiến em tự trách mình, lại cảm thấy khó chịu...Thế nên mới không dám nhắc đến.”
Cô ấy có chút khó xử: “Vậy...bây giờ anh còn muốn hỏi không?”
“Muốn chứ.” Tôi nói: “Em chịu nói không?”
Cô ấy bật cười: “Được!”
Tôi thấy tinh thần phấn chấn, kéo cô ấy ngồi xuống phòng khách, hưng phấn nhìn cô ấy: “Nào nào nào, nói đi, em làm như thế nào vậy?”
Cô ấy chỉ vào giữa phòng khách: “Em bày một thái cực trận ở đó, sau đó mặc quần áo của anh vào thì có thể nhìn thấy anh.”, “Đó gọi là gì vậy?” Tôi hỏi.
“Chúc chiếu chi tế.” Cô ấy nói.
“Chúc chiếu chi tế?” Tôi bỗng có linh cảm: “Một trong mười tám tế à?”
“Đúng vậy.” Cô ấy gật đầu: “Lần trước anh đi Tây Kinh, Hàn Y đã đến khách sạn mà các anh từng ở lấy về đưa cho em một chiếc khăn tắm, sau đó em quan sát các anh cả quá trình. Anh và chị Khả Nhi đã đi Long Xuyên rồi quay lại Thượng Kinh, nửa đêm lại quay lại, hơn nữa là nửa đêm hai người chơi trò hôn nhau, em nhìn thấy hết rồi.”
Tôi đỏ mặt: “Ờm...chuyện này...”
“Chúc chiếu chi tế có thể tìm người, tìm thần, tìm tiên trong vạn dặm.” Cô ấy bình thản nói tiếp: “Lúc cha em làm việc, em thường làm như vậy để giúp đỡ cha. Nếu không lúc ở hồ chứa nước Long Xuyên, không phải cha em bị anh chặn đứng rồi sao?”
Mặt tôi càng đỏ thêm: “Ờ...Như vậy hả...Anh cứ tưởng rằng chú Cửu tính ra được...Thì ra là nha đầu này...”
Cô ấy hiểu ra liền mỉm cười: “Quẻ của cha em rất lợi hại, nhưng sức mạnh tu luyện của anh cao hơn cha em rất nhiều, cha em sao có thể tính xem được hành tung của anh chứ? Anh Ngô Tranh, anh ấy, ngây thơ quá đi.”
Tôi bị một trận ngượng ngùng, tôi luôn coi người ta là em gái nhỏ bé, bây giờ đảo ngược bị người ta nói là ngây thơ.
Cái cảm giác này...
Tôi hắng giọng: “Được rồi, chúc chiếu chi tế, anh đã nhớ rồi.”
“Tiếp theo, có phải anh muốn hỏi em chuyện lam phù thần quang không?” Cô ấy nhìn tôi.
“Sao em làm được vậy?” Tôi tò mò hỏi.
“Rất đơn giản, đầu tiên là dùng chúc chiếu chi tế, sau đó dùng lam phù chi tế.” Cô ấy điềm nhiên nói: “Chỉ cần sức mạnh đủ lớn thì có thể đưa lam phù thần quang lên người các anh.”
“Lúc đó anh nhìn thấy mắt của em phát ra ánh sáng màu lam, đó là lam phù chi tế à?”
“Ừm.” Cô ấy gật đầu.
“Lam phù chi tế này thực sự rất lợi hại.” Tôi hít một hơi thật sâu: “Cách xa một nghìn mấy trăm ki lô mét mà em có thể dùng lên trên người bọn anh, và còn có thể chống lại được lửa của sát thai kỳ lân, chuyện này cũng...”
Tôi đột nhiên cảm thấy không đúng liền hỏi cô ấy: “An Vũ, em mới mười tám tuổi thôi mà sao lại có sức mạnh lớn như vậy? Cho dù thập bát tế cóc lợi hại nữa thì chỉ có thể cách hơn một nghìn ki lô mét thôi chứ!”
Cô ấy nhìn tôi thật sâu rồi mỉm cười bình thản.
“Em cười gì vậy?” Tôi không hiểu.
Cô ấy suy nghĩ rồi đứng dậy kéo lấy tay tôi: “Nào.”
Tôi không biết cô ấy có ý gì liền đứng dậy theo: “Đi đâu vậy?”
Cô ấy không nói gì, cứ lôi tôi đến phòng bếp, đi đến trước bếp và bật bếp lên.
Phù một tiếng, ngọn lửa màu lam xuất hiện.
Tôi nhíu mày: “Em...”
An Vũ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa rồi trong ánh mắt cô ấy xuất hiện một thứ ánh sáng màu lam nhàn nhạt, tiếp đó ánh sáng màu lam nhanh chóng bao trùm khắp người cô.
Cô ấy từ từ đưa tay ra, và đặt tay lên trên ngọn lửa.
Tôi không khỏi lo lắng.
An Vũ lại rất bình tĩnh, sau khi để tay trong ngọn lửa được mười mấy giây, cô ấy dơ tay lên trước mặt tôi để tôi nhìn.
Tay đôi tay thon dài của cô ấy không bị thương chút nào.
“Lam phù chi tế” Tôi nhìn cô ấy: “Em muốn nói với anh điều gì?”
“Nếu như không phải cách hơn một nghìn ki lô mét thì uy lực của lam phù thần quang không hề thua kém tị hòa phù.” Cô ấy nói.
Tôi bỗng thấy ngại ngùng rồi hắng giọng: “... Em nghe thấy hết rồi à?”