Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 403 - Chương 403. Hóa Thần Linh Quang

Chương 403. Hóa Thần Linh Quang Chương 403. Hóa Thần Linh Quang

Ánh sáng màu lam trong mắt cô ấy biến mất, cô ấy khẽ mỉm cười: “Nhưng nếu như anh dùng lam phù thần quang thì sẽ lợi hại hơn em rất nhiều.”

“Tại sao?” Tôi không hiểu.

“Bởi vì sức mạnh tu luyện của anh cao hơn em, trong người của anh có kim quang.” Cô ấy nói: “Tế thuộc pháp thuật, nó không có yêu cầu quá cao về nội khí trên cơ thể chúng ta, nhưng xét về hiệu quả mà nói, sức mạnh tu luyện càng cao thì uy lực càng lớn. Ví dụ như chúc chiếu chi tế, nếu như không có sự giúp sức của thái cực trận thì em chỉ có thể theo dõi người trong phạm vi mấy trăm mét thôi, nhưng sau khi dùng thái cực trận, thì trong phạm vi mấy nghìn ki lô mét sẽ không thành vấn đề.”

Tôi hiểu ra: “Thế nên anh ở Thượng Kinh, chỉ cần em muốn, không có trận pháp thì em cũng có thể nhìn thấy anh bất cứ lúc nào, đúng không?”

“Đúng vậy.” Cô ấy gật đầu: “Thực ra tối hôm qua không phải em cố ý đâu, chỉ là em đã ngủ qua trên chiếc giường đó, chiếc chăn đó anh cũng dùng qua rồi, thế nên em lại dùng chúc chiếu chi tế theo quán tính mà nhìn thấy anh. Trước khi anh quay lại, mấy ngày nay em đều ở phòng khách, bởi vì phòng khách có thái cực trận, nhờ sự giúp sức của trận pháp mà em mới có thể nhìn thấy anh.”

Tôi hít một hơi sâu: “Hiểu rồi...”, “Anh Ngô Tranh, thực sự anh đã hiểu rồi à?” Cô ấy hỏi.

Tôi sững lại: “Ý là sao?”

“Em hỏi anh đã thực sự hiểu rồi à?” Cô ấy nhìn tôi, ngữ khí và vẻ mặt đó giống hệt với cha của cô ấy.

Tôi lại ngại ngùng: “Ờm...hiểu rồi...”

“Thực sự hiểu rồi?”

Tôi hắng giọng: “Anh biết em làm được điều đó như thế nào rồi, dùng trận pháp kết hợp với thập bát tế, thực sự rất lợi hại!”

Cô ấy lắc đầu: “Anh sai rồi anh Ngô Tranh, thứ anh nên nghĩ không phải là những thứ này.”

“Không phải những thứ này?” Tôi không hiểu: “Vậy là thứ nào?”

“Anh nên suy nghĩ là tại sao em có thể trực tiếp dùng lam phù chi tế, còn anh lại không thể trực tiếp dùng được tị hỏa phù.” Cô ấy nhìn tôi: “Đây mới là mấu chốt, không phải sao?”

Tôi suy nghĩ: “Bởi vì thập bát tế là pháp thuật?”

“Chính xác.” Cô ấy gật đầu: “Thập bát tế là pháp thuật, thế nên có thể trực tiếp dùng cho mình được, nhưng tị hỏa phù không thuộc pháp thuật, thế nên anh chỉ có thể dùng cho chị Khả Nhi, nhưng không thể dùng cho mình được, dùng rồi thì sẽ xảy ra sự cắn trả.”

Tôi hít một hơi thật sâu: “Xem ra, đây là vấn đề không có cách nào giải quyết rồi...”

“Cũng không phải là không có cách.” Cô ấy nói.

“Cách nào?” Tôi hỏi.

Cô ấy suy nghĩ, rồi kéo tôi quay lại phòng khách, chỉ lên quần áo của tôi: “Cởi ra đi.”

Tôi sững lại: “Hả?”

“Cởi ra.” Cô ấy nói.

“Ừ...” Tôi cởi cúc áo bên trên rồi cởi hẳn ra.

Cô ấy nhìn chằm chằm vào ngực tôi, trong ánh mắt hiện ra một thứ ánh sáng màu trắng mềm mại.

Tiếp đó cô ấy sà đến ôm chặt lấy tôi.

Tim tôi lạc nhịp.

Nhưng tâm cô ấy lặng như nước, vừa ôm tôi, cô ấy còn niệm gì đó, luồng ánh sáng màu trắng giống như có sức mạnh của sự sống, nó nhanh chóng di chuyển từ người cô ấy vào trong cơ thể của tôi.

Tôi chỉ cảm thấy cơ thể tôi rất khoan khoái, có một sự dễ chịu không nói nên lời, không khỏi rùng mình một cái.

Cô ấy hít một hơi thật sâu rồi buông tôi ra, lùi lại mấy bước: “Anh thử xem.”

“Thử gì?” Tôi hỏi.

“Dùng thần quang làm bùa.” Cô ấy nói: “Tùy ý, làm bùa nào cũng được, thử xem nào.”

“Dùng thần quang làm bùa?” Tôi không hiểu: “An Vũ, không phải em nói em không hiểu những thứ này à?”

“Em không hiểu nhưng em đâu có phải con ngốc đâu, có được không hả?” Cô ấy bất lực: “Cha em là thầy phong thủy, mẹ em cũng là thầy phong thủy, em coi như là không biết làm bùa nhưng kiến thức về bùa thì họ đã giảng qua cho em rồi...”

Mặt tôi nóng bừng rồi hắng giọng: “Được rồi...”

“Thử đi.” Cô ấy nói.

“Ừ.” Tôi tĩnh tâm lại giây lát rồi tập trung tinh thần, hình dung ra khinh thân phù.

Khinh thân phù lập tức được làm ra, tiếp đó nhanh chóng hóa thành kim quang đi khắp người tôi.

Kim quang trên người tôi lóe lên một cái, lập tức cảm thấy có tinh thần.

“Thế nào?” Cô ấy vội hỏi.

“Có thể dùng được rồi!” Tôi nói.

“Anh thử chút đi!” Cô ấy nói.

“Không cần dùng nữa, anh có thể cảm nhận được.” Tôi có chút kích động: “An Vũ, thứ ánh sáng vừa nãy là gì thế?”

“Là hóa thần linh quang của em.” Cô ấy khẽ ngáp một cái.

Tôi cảm thấy có gì đó sai sai, lập tức đi đến trước mặt cô ấy: “Em sao vậy?”

“Hóa thần linh quang...không thể rời khỏi cơ thể...quá lâu...” Cô ấy chưa nói xong câu thì cơ thể đột nhiên mềm oặt ra.

Tôi vội ôm lấy cô ấy: “An Vũ! An Vũ!”

Cô ấy đã hôn mê bất tỉnh.

Tôi vội bế cô ấy lên rồi chạy như bay quay về phòng ngủ, đặt cô ấy lên trên giường rồi chộp lấy tay cô ấy, tôi muốn truyền hóa thần linh quang cho cô ấy.

Nhưng không có tác dụng, sau khi thứ ánh sáng đi vào cơ thể tôi thì biến mất rồi, tôi hoàn toàn không thể điều nó ra được.

Bình Luận (0)
Comment