Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 405 - Chương 405.

Chương 405. - Chương 405. -

Rồi lại đợi một lúc thì An Vũ mới tỉnh lại.

Cô ấy yếu ớt mở mắt ra, bắt đầu thở dốc.

“Em tỉnh rồi à?” Tôi vội hỏi: “Còn thấy khó chịu không?”

Cô ấy nhắm mắt lại rồi gắng gượng gật đầu.

“Em nói em...” Tôi thở dài bất lực: “Sớm biết được chuyện nghiêm trọng như thế này thì anh sẽ không để em...”

Khóe mi của An Vũ chảy ra dòng lệ.

Trong lòng tôi bỗng nhói đau một cách khó hiểu, tôi vội nói lại: “Được rồi, được rồi, anh không nói nữa, là anh không đúng, em đừng khóc, được không?”

An Vũ vẫn khóc.

“Em đừng khóc có được không?” Tôi hoảng hốt: “Không phải anh trách em, mà anh lo cho em...Được rồi được rồi, anh sai rồi, vẫn chưa được sao? Em đừng khóc nữa...”

Tôi rút khăn giấy ở bên cạnh lau nước mắt cho cô ấy.

Cô ấy nghiêng đầu né tránh.

Tôi ngại ngùng: “Em...” Cô ấy lau nước mắt, vịn vào người tôi rồi gắng gượng ngồi dậy, đau lòng nhìn tôi một cái, cô ấy muốn xuống giường.

Tôi vội kéo cô ấy lại: “Bây giờ em không thể xuống giường, sẽ bị ngã đấy!”

“Em không sao...” Cô ấy nhẹ nhàng đẩy tay tôi ra.

“An Vũ!” Tôi kéo chặt lấy ta cô ấy: “Em muốn làm gì vậy?”

“Chỉ là em muốn giúp anh...” Cô ấy cố ngăn dòng nước mắt, tủi thân nhìn tôi: “Em cũng không nghĩ được sẽ như thế này...Lần trước suýt chút nữa thì hại anh, lần này lại hại anh rồi...”

Tôi sững lại: “Gì mà hại anh rồi? Vừa nãy em bị thương! Anh lại không bị sao cả...”

“Anh nói cha em mang em ra để lừa...” Cô ấy rất khó chịu: “Em yếu kém như vậy à?”

“Anh...” Tôi cạn lời: “Anh đã nói ra đâu?”

“Anh nói ra rồi.” Cô ấy đau lòng nhìn tôi.

Tôi đỏ mặt, cúi đầu: “Xin lỗi em, anh thu lại câu nói đó, được không?”

Cô ấy tủi thân nhìn tôi, lau nước mắt.

Tôi trầm mặc lúc lâu rồi hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu lên nhìn cô ấy: “An Vũ, anh thu lại câu nói đó!”

Cô ấy tránh ánh mắt của tôi.

Lòng tôi thắt lại, rồi kéo cô ấy vào trong lòng, ôm chặt lấy cô ấy.

Cô ấy vùng vẫy một lúc rồi cuối cùng cũng từ bỏ, bắt đầu khóc nức nở trong lòng tôi.

“Anh vốn muốn coi em là em gái...” Tôi nhắm mắt lại, trong lòng đau nhói: “Anh sai rồi, em đừng tức giận, được không?”

Cả đời này, đây là lần đầu tiên tôi khúm na khúm núm xin lỗi một người con gái.

Cho dù trước mặt tiểu Quân thì tôi cũng chưa từng như thế này.

“Anh biết chị tiểu Bạch...Tại sao lại bị Dương Khải hại chết không?” Cô ấy đau lòng hỏi.

“Bởi vì mẹ của Dương Khải là thứ mà ngay cả cầm thú cũng không bằng.” Tôi nói.

Cô ấy khẽ đẩy tôi ra, ngấn nước mắt nhìn tôi: “Không, người hại chết chị ấy không phải mẹ Dương Khải mà là bản thân chị ấy...”

Tôi nhíu mày: “Bản thân chị ấy?”

“Chị ấy sớm đã biết Dương Khải không phải người tốt, chị ấy sớm đã phát hiện ra rồi, nhưng chị ấy không buông được.” Cô ấy nói: “Bởi vì Dương Khải là người đầu tiên của chị ấy, cũng là người đàn ông duy nhất. Chị ấy thật ngốc, chị ấy nghĩ bản thân là người của Dương Khải rồi thì cả đời sẽ là người của anh ta. Chị ấy không buông được, thế nên mới bị bọn họ ép cho đến chết...”

Tôi trầm mặc.

Cô ấy lau nước mắt rồi quay người chuẩn bị đi.

“Em cũng như vậy, đúng không?” Tôi hỏi cô ấy: “Em còn ngốc hơn chị ấy, có đúng không?”

Cô ấy bơ tôi, cố gắng cúi người xuống với lấy chiếc giầy.

Tôi một tay lại kéo cô ấy lại rồi ôm chặt cô ấy.

“Anh!” An Vũ nhìn tôi đầy chống cự.

“An Vũ, em nói thật với anh đi.” Tôi nhìn cô ấy: “Em có thích anh không?”

Cô ấy không nhìn tôi, chỉ vùng vẫy thoát khỏi vòng tay của tôi.

Tôi vô thức ôm chặt cô ấy hơn: “Nói thật đi!” Cô ấy không giãy giụa nữa mà thở dài một hơi, cô ấy ngẩng đầu rồi nhìn tôi: “Lúc ở Tây Kinh, em rất ghét anh, bởi vì anh giúp cho Dương gia, bởi vì anh phá đám bọn em, không để bọn em báo thù cho chị tiểu Bạch! Lúc đó em thực sự rất ghét anh, ghét anh vô cùng vô cùng!”

Tôi nhìn sâu vào cô ấy, không kìm được mà bật cười: “Sau đó thì sao?”

“Em ghét anh, nhưng em cũng thừa nhận em rất bái phục anh.” Cô ấy nói ngấp ngứ: “Bởi vì anh quá lợi hại, anh lợi hại hơn bất kỳ người nào mà em từng gặp, thậm chí ở một vài điểm nào đó, anh còn lợi hại hơn ông nội của em...”

“Sau đó nữa thì sao?” Tôi hỏi.

“Hôm anh đi gặp cha em thì trông anh rất buồn.” Cô ấy nhìn tôi: “Em thấy anh rất đau lòng, và không biết từ bao giờ em đã tha thứ cho anh... về sau, mấy ngày trước đó, em đến Thượng Kinh nương nhờ vào anh, lại cho em mượn rất nhiều tiền. Anh đi làm việc thì em liền muốn giúp đỡ anh, nhưng không ngờ lại mang đến phiền phức lớn cho anh...”

Cô ấy ngấn nước mắt và cúi đầu: “Mẹ của em đã mắng em một trận, thế nên em đã vô cùng khó chịu, tự trách bản thân thậm tệ... Và vô cùng sợ hãi... Từ ngày hôm đó, ngày nào em cũng dõi theo anh, lúc anh làm việc thì em cũng nhìn anh, lúc anh ăn cơm em cũng nhìn anh, lúc anh ngủ thì em cũng nhìn anh... Em rất sợ anh xảy ra chuyện, vô cùng sợ khi không còn nhìn thấy anh nữa...”

Bình Luận (0)
Comment