Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 406 - Chương 406.

Chương 406. - Chương 406. -

Cô ấy ôm chặt lấy tôi rồi khóc thật đau lòng.

Tôi bỗng mềm lòng, cố ngăn không để nước mắt tuôn rơi: “Vậy em...thích anh?”

“Em không biết...” Cô ấy lắc đầu: “Em không biết...”

“Được rồi...được rồi.” Tôi vội an ủi cô ấy: “Anh không hỏi nữa.”

Cô ấy vẫn khóc tu tu trong lòng tôi, vô thức ôm chặt lấy tôi.

Tôi vỗ về cô ấy một lúc lâu rồi khẽ hỏi cô ấy: “An Vũ, có phải chú Cửu từng nói với em là để em ở bên anh?”

Cô ấy buông tôi ra rồi hỏi tôi: “Vậy Tứ gia gia có từng nói với anh là để em ở bên anh không?”

Tôi sững sờ rồi lắc đầu: “Không có...”

Cô ấy lập tức phẫn nội: “Em biết họ đang lừa em! Hai ông bà già lửa đảo!”

Cô ấy cầm điện thoại lên muốn gọi điện cho cha mẹ cô ấy.

“Đừng đừng đừng!” Tôi vội ngăn cô ấy lại: “Đừng gọi nữa, bọn họ không lừa em!”

“Gì cơ?” Cô ấy sững lại: “Nhưng vừa nãy anh...”

Tôi thở dài, mỉm cười bất lực: “Bỏ đi, xem ra cái kim trong bọc cũng có ngày lòi ra, được rồi, vậy để anh nói hết cho em nghe nhé...”

Cô ấy không khỏi sững sờ.

“Ý anh là sao? Cái kim trong bọc là cái gì?” Cô ấy không hiểu.

“Ông nội của chúng ta đã kết bái huynh đệ.” Tôi nhìn cô ấy: “Ngoài ông nội của em và ông nội của anh ra thì họ còn có hai người huynh đệ nữa, em biết chứ?”

“Đại gia gia Diệp Thắng Công, tam gia gia Lâm Thế Vũ.” Cô ấy nói.

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Nghe nói cách đây bốn mươi năm, bốn người họ đang ở độ tuổi khỏe mạng cường tráng, người nào cũng có con trai rồi. Trung thu năm đó, bốn người họ tụ họp ở núi Tín Dương Kê Công, họ đã uống rượu cả đêm, nói chuyện với nhau rồi nhắc đến chuyện đời con cháu.”

“Chuyện đời chúng ta à?” Cô ấy hỏi.

“Đúng vậy, chuyện đời của chúng ta.” Tôi bất lực: “Cách đây bốn mươi năm, cha của chúng ta vẫn còn tè dầm, mà mấy ông lão lại suy tính chuyện của chúng ta rồi.”

Cô ấy đỏ mặt: “Vậy...họ đã nói chuyện gì vậy?”

“Bốn người ông của chúng ta đều là thầy phong thủy giỏi nổi tiếng thời đó.” Tôi nói: “Họ đã dùng đủ cách cách để tính toán và đạt được kết quả tương đồng, đó chính là đời thứ ba của Diệp gia, An gia và Lâm gia đều chỉ có một người con gái, duy chỉ ông nội anh có một đứa cháu trai. Hơn nữa đó là đứa cháu có thiên tư rất tốt, có duyên với tiên phủ...”

Cô ấy lặng lẽ nhìn tôi, rồi nuốt nước bọt.

Tôi đỏ mặt, rồi vội giải thích: “Đây không phải anh tâng bốc bản thân đâu, lúc đó thực sự họ đã nói như vậy...”

Cô ấy muốn cười nhưng không dám cười mà chỉ có thể nhịn lấy và gật gật đầu: “Ừ, anh nói tiếp đi.”

Tôi thở dài một hơi rồi hắng giọng: “Sau khi họ tính ra được quái tượng đó liền bàn chuyện kết thân với ông nội anh. Nhưng ba ông ấy đều có cháu gái, mà cháu trai của ông nội anh chỉ có một...Thế là ba ông ấy càng nói càng kích động, suýt chút nữa thì đánh nhau, cuối cùng họ đã đạt được một ước định...”

“Ước định gì vậy?” Cô ấy đỏ mặt.

Tôi lắc đầu: “Anh không biết...”

“Anh không biết?” Cô ấy ngây người: “Vậy những điều anh vừa nói đó, anh làm thế nào mà biết được vậy?”

“Vào ngày mùng một tháng giêng năm nay, anh đã nằm mơ một giấc mơ, mơ thấy em, tiểu Quân và còn có Lâm Hạ...” Tôi nói: “Sau khi tỉnh lại thì anh gọi điện chúc tết chú Hai và cha anh. Anh nói anh có bạn gái rồi thì hai người họ vội hỏi anh là con gái của An gia hay là của Diệp gia, hay là của Lâm gia?”

Tôi cúi đầu: “Thực ra lúc đó anh đã hiểu ra rồi...”

“Thì ra là như vậy...” Cô ấy khẽ thở dài, tiếp đó cảm thấy khó hiểu liền hỏi tôi: “Vậy tại sao anh có thể biết được thời gian địa điểm mà mấy ông ấy tụ họp còn cả những lời họ nó nữa, mà ước định đó anh lại nói không biết?”

“Bởi vì mấy ông của chúng ta đều là cao thủ.” Tôi ngẩng đầu: “Lúc cuối cùng đạt được ước định đó, nhất định họ đã làm gì đó để bảo vệ giữ kín, thế nên anh chỉ biết họ có ước định với nhau, nhưng nội dung ước định là gì thì anh hoàn toàn không biết.”

“Ừ.” Cô ấy gật gật đầu.

“Sau khi anh biết được chuyện này nên đã giữ kín trong lòng, luôn luôn không muốn đụng chạm vào nó nữa.” Tôi cười bất lực: “Vốn nghĩ có thể mơ hồ thêm một ngày thì mơ hồ thêm một ngày, nhưng không ngờ, giấy không bọc được lửa, tấm giấy đó cuối cùng hôm nay cũng bốc cháy...”

Tôi đỏ mặt: “Vậy... Vậy cha mẹ em có coi là đã lừa em không?”

“Không tính.” Tôi nói: “Cha anh vừa nãy cũng nói rồi, họ rất thích em. Anh nghĩ là mấy người ông đã nói với họ gì đó rồi, chỉ là chúng ta không đoán được ra thôi.”

“Cha em không nói để chúng ta bên nhau.” Cô ấy đỏ mặt nhìn tôi: “Nhưng trước khi em lên Thượng Kinh, cha đã... đã nói với em...”

“Nói gì vậy?” Tôi hỏi.

Bình Luận (0)
Comment