“Ngôi miếu này... là người nào dựng nên nhỉ?” Cô ấy tò mò: “Người nào có thể có bản lĩnh như vậy, lại có thể dựng nên một ngôi miếu to lớn ở một nơi hẻo lánh? Hơn nữa lại tà tính như thế này...”
“Bí mật được chôn giấu ở trong địa cung.” Tôi nhìn cô ấy một cái: “Không cần vội, thấy được Hắc bồ tát là hiểu ra.”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu.
Tôi nhìn ngôi miếu cổ ở phía xa, dưới sự tô điểm của ánh lửa, mặc dù nó đã không còn âm u như lúc nãy nữa, nhưng cả khu đổ nát đó đang bốc lên một lớp sương mù đen dày đặc. Nó càng trở nên quái dị dưới sự bao trùm của lớp sương mù đen.
Hắc bồ tát...
Tôi mỉm cười khinh bỉ, tiếp tục ăn.
Chúng tôi nghỉ ngơi qua đêm ở trong xe.
Buổi sáng ngày thứ hai, chúng tôi đánh rửa mặt đơn giản, rồi ăn chút đồ, tiếp đó lại đi vào khu tàn tích ngôi miếu cổ. Trong ngôi miếu cổ lúc này đã dày đặc khói bụi, tà khí xung thiên.
Một đêm đại hỏa đã khiến cho toàn bộ xung quanh điện chính cháy rụi, hoàn toàn biến thành một bãi ngói vụn. Bốn ngôi điện độ mẫu nằm ở ngoài biển lửa thế nên không hề bị tổn hại.
Sau khi phân tích kỹ sự phân bố mạnh yếu của tà khí trong đống đổ nát đó thì tôi đã xác định được thái cực điểm của địa cung, chính là điện Hắc độ mẫu ở phần phía nam của đông tàn tích.
Quẻ của tiểu Quân hiện là cửa sinh ở Cấn, cửa tử ở Chấn, dựa vào đó để phán đoán, vị trí của cửa sinh có lẽ ở trong điện Bạch độ mẫu.
Chúng tôi đến điện Bạch độ mẫu thì phát hiện tà khí ở đây nặng nhất, cả cái điện hoang tàn hoàn toàn đã bị sương mù đen bao phủ.
Tôi quan sát kỹ, rồi khéo Khả Nhi quay người đi ra.
“Sao vậy?” Khả Nhi không hiểu.
“Tạm thời không cần đến tị hỏa phù, bên dưới tà khí rất nặng, phải dùng tị sát phù mới được.” Tôi kéo lấy tay trái của cô ấy, bấm chỉ quyết phá giải tị hỏa phù trên người cô ấy rồi làm lại một tị sát phù ấn vào trên cánh tay trái của cô.
Người Khả Nhi khẽ rung rồi khẽ thở ra một hơi dài.
Tiếp đó, tôi đổi tị hỏa phù trên người mình thành tị sát phù.
“Thiếu gia, rốt cuộc cửa vào của địa cung ở đâu vậy?” Khả Nhi hỏi: “Bây giờ nói, chắc sẽ không có biến số chứ?”
“Ở bên dưới phiến đá thứ mười hai bên trái của pho tượng Bạch độ mẫu.” Tôi nói: “Bên trong địa cung có rất nhiều xương người chết, mùi thối xác người rất nặng, đi vào đó thì phải dùng thai tức chi pháp.”
“Ừ!” Cô ấy gật đầu.
“Địa cung chia thành ba tầng, mỗi tầng đều có kết giới.” Tôi nhìn cô ấy: “Chúng ta làm liền một mạch, tranh thủ ra ngoài trước lúc trưa.”
“Được!” Cô ấy nói.
Chúng tôi nhìn nhau mỉm cười rồi hít một hơi sâu, quay người đi vào điện Bạch độ mẫu.
Sau khi đi vào, chúng tôi đi thẳng đến mé trái của pho tượng, tìm được phiến đá thứ mười hai. Khả Nhi quỳ một chân xuống đất, rút con dao ra rồi dùng cán gao gõ gõ lên phiến đá, dùng mũi dao sắc nhọn đâm vào rãnh bên cạnh nó, dùng sức bẩy một chút, phiến đá đã được bẩy lên.
Bỏ phiến đá ra thì bên dưới xuất hiện một phiến đá màu đen có một vòng sắt.
Khả Nhi thu con dao lại rồi chộp lấy vòng sắt dùng sức kéo lên, phiến đá màu đen nặng chịch từ từ được nhấc ra khỏi đất, và cửa vào địa cung đã xuất hiện.
Cô ấy một phát đã lôi phiến đá đó ra được, thở dốc, rồi nhìn tôi: “Được rồi đấy!”
Tôi khom người xuống quan sát kỹ, đây là cửa động sâu khoảng năm mét, bên dưới đáy có một con đường đi thẳng đến nơi sâu hút của địa cung.
“Nhớ là sau khi xuống đó phải dùng thai tức.” Tôi dặn cô ấy.
“Được!” Cô ấy gật đầu.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi nhảy xuống miệng hố.
Khả Nhi cũng hít một hơi sâu rồi nhảy xuống theo.
Ở độ cao năm mét rơi xuống, đối với những người có khinh thần phù như chúng tôi thì hoàn toàn không nhằm nhò gì.
Chúng tôi như lông vũ nhẹ bẫng hạ xuống đất, sau khi tiếp đất, trước mắt chúng tôi xuất hiện một cửa đá.
Cửa đá này có hai cánh, cao khoảng hai mét, rộng khoảng ba mét, bên trái trạm trổ đại uy đức kim cang, bên phải là Hắc độ mẫu, xung quanh hai pho tượng phật khắc chi chít các loại kinh chú.
Hai chúng tôi nhìn nhau rồi tiến lên bắt đầu hành động, hai cánh phải từ từ được đẩy ra.
Ngay lập tức phía sau cánh cửa phải có một luồng mùi hôi thối từ xác chết xộc ra từ trong lối đi.
Khả Nhi vô thức bịt lấy mũi, nhịn không nổi mà nôn khan.
Tôi một tay ôm cô ấy vào lòn, ấn chặt giữa lưng của cô ấy, giúp cô ấy ổn định tinh thần.
Khả Nhi ôm lấy miệng rồi cố chuyển sang thai tức, lúc này không còn nôn khan nũa.
Cái mùi này thực sự đã để lại cho cô ấy sự ám ảnh.
“Đỡ hơn chưa?” Tôi hỏi nhỏ.
“Ừ.” Cô ấy bịt miệng, gật gật đầu.
An Vũ hiển hiện lên: “Anh Ngô Tranh, em có thể giúp hai người...”
“Được.” Tôi gật đầu.