An Vũ đi đến rồi nhìn chằm chằm vào Khả Nhi, trong mắt cô ấy hiện ra lam quang nhàn nhạt, tiếp đó vẩy tay một cái, một luồng lam quang đập vào người Khả Nhi.
“Lam phù thần quang?” Tôi sững lại: “Đây...”
An Vũ vẩy tay cái nữa, một luồng lam phù thần quang đập vào người tôi.
Ngay lập tức, thứ mùi xác chết kinh tởm đó đã biến mất, những tà khí xộc ra từ sau cánh cửa phải từ từ tránh xa chúng tôi, chúng bay về phí cửa hang.
Lúc này Khả Nhi mới thở hắt ra, nhìn An Vũ đầy cảm kích: “Tiểu An Vũ, cảm ơn em nhé...”
An Vũ mỉm cười: “Không có gì đâu ạ, chị Khả Nhi khách sao rồi.”
“Lam phù thần quang còn có tác dụng này à?” Tôi tò mò hỏi: “Còn có thể tránh được mùi hôi thối của xác chết à?”
“Lam phù thần quang ở trên người thì những khí tà ma, hôi thối xấu xa sẽ không thể nào lại gần anh chị được.” An Vũ nói: “Bây giờ anh chị không cần lo lắng nữa rồi, có thể yên tâm đi vào phá trận.”
“Em gái, cái này có thể giữ được bao lâu vậy?” Khả Nhi hỏi: “Đừng giống như lần trước chỉ có mười mấy giây...”
“Không đâu.” An Vũ nói: “Mặc dù cách đây mấy nghìn dặm nhưng trong thình trạng bình thường, kéo dài hai canh giờ là không thành vấn đề.”
Cô ấy nhìn tôi: “Anh Ngô Tranh, anh yên tâm phá trận đi, sẽ không phạm điều cấm kỵ đâu, em sẽ luôn ở bên hai người, nếu như lam phù thần quang bị sát khí đánh tiêu tan thì em sẽ làm lại cho hai người bất cứ lúc nào.”
“Được.” Tôi mỉm cười vui vẻ: “Em ăn cơm chưa đấy?”
An Vũ ngây người: “Dạ?”
“Anh hỏi em đã ăn sáng chưa?” Tôi nói: “Sáng sớm ra đã dùng chúc chiếu chi tế rồi, thế đã ăn sáng chưa?”
Khả Nhi hắng giọng: “Ờm... à... tôi đi vào trong thăm dò đường thế nào nhé, hai người nói chuyện đi...”
Cô ấy quay người đi vào con đường phía sau cánh cửa phải.
An Vũ đỏ mặt nói nhỏ: “Anh không cần lo cho em đâu, mau đi phá trận đi...”
Bóng hình cô ấy lóe lên một cái rồi biến mất.
Mặt tôi cũng đỏ bừng rồi hắng giọng, quay người đi vào lối đi đó.
Khả Nhi thấy tôi đi đến thì phì cười.
“Cậu cười gì vậy?” Mặt tôi đỏ bừng.
Cô ấy cố nhịn cười rồi ghé sát tai tôi: “Cần ngọt nào thế không? Chúng ta đang làm việc đấy...”
“Cậu nghĩ đi đâu vậy...” Tôi bất lực: “Lần trước ở Kim Lăng, An Vũ cảm thấy lo lắng, sợ chúng ta có chuyện thế nên ngày nào cũng quan sát chúng ta, mấy ngày đều không ăn cơm...”
Khả Nhi sững lại, cười ngại ngùng: “Hả? Như vậy hả...”
“Nếu không thì cậu nghĩ là như thế nào?” Tôi xoa đầu cô ấy: “Tiểu nha đầu, nghĩ vớ vẩn, ghen bậy bạ...”
Cô ấy đỏ mặt, miệng lẩm bẩm với ngữ khí không phục: “Ai nói tôi ghen chứ...”
“Tôi biết cậu thông minh, EQ cao, nhưng EQ mà cao hơn nữa thì không diễn tiếp được.” Tôi mỉm cười, khẽ véo cái má cô ấy một cái: “Cậu đúng là cái đồ xấu xa, yên tâm đi, tôi không rời xa cậu được đâu...”
Mắt Khả Nhi đỏ hoe, xúc động ôm chầm lấy tôi: “Thiếu gia...”
“Được rồi... được rồi...” Tôi an ủi cô ấy: “Chúng ta đang làm việc đấy, chuyên nghiệp chút nào...”
“Ừm.” Cô ấy bật cười rồi buông tôi ra, lau nước mắt rồi gật gật đầu.
“Tôi biết đêm qua cậu nửa đêm không ngủ.” Tôi khẽ xoa khuôn mặt cô ấy, mỉm cười bình thản: “Cậu nghĩ nhiều rồi, An Vũ đến giúp chúng ta, không phải đến giành giựt với cậu đâu. Cậu yên tâm, cả đời này cậu là Khả Nhi của tôi...”
Cô ấy ngấn nước mắt gật đầu thật mạnh: “Ừm!”
“Được rồi.” Tôi vỗ vỗ cánh tay của cô ấy: “Đi thôi.”
Cô ấy bật cười: “Ừm.”
Chúng tôi men theo con đường, tiếp tục đi vào nơi sâu thẳm của địa cung.
Trong con đường của cửa sinh không có cơ quan, chúng tôi cứ một mạch đi về phía trước, sau khi rẽ mấy đường vòng thì đi vào trong tầng địa cung thứ nhất một cách thuận lợi.
Địa cung này rất lớn, rộng khoảng mấy trăm mét vuông, chính giữa là một bảo tọa hoa sen màu đen cao lớn, bên trên đặt một tượng thần đại hắc thiên mật giáo ở đó. Thân người ông ấy cao hơn mười mét, có ba mắt, sáu cánh tay, đeo chuỗi hại bằng xương người, tay cầm các loại vũ khí và pháp khí, ánh mắt giận giữ, uy mạnh vô cùng.
Bên dưới bảo toạ hoa sen đen, tà khí dày đặc giống như lớp sương đen, nó bao phủ cả mặt đất địa cung, một bóng người từ từ bốc lên trong khí đen, rồi hóa thành hình dạng của hắc bồ tát.
Tôi vừa nhìn thấy liền kéo chặt lấy Khả Nhi.
Khả Nhi cũng nhìn thấy hắc bồ tát, cô ấy lập tức rút phệ linh đao ở eo ra phòng bị.
Miếu cổ trên đất kia không phải lãnh địa của hắc bồ tát.
Sau khi đi vào địa cung, thì đây chính là địa bàn của bà ta.
Hắc bồ tát mặc kệ chúng tôi, bà ta bay từ từ đến giữa không trung rồi nhìn tượng thần đại hắc thên cao lớn, cánh tay bắt đầu múa lượn và niệm chú.
Ngay lập tức, rong địa cung truyền đến từng đợt tiếng gầm hú văng vẳng.
Tôi và Khả Nhi không khỏi rùng mình, chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng, phụng nhãn phù đã mất tác dụng.