Lúc này An Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, nhìn tôi: “Được rồi, vậy em đi nghỉ đây, hai người đừng vội, cứ làm từ từ thôi.”
“Được!” Hai chúng tôi đồng thanh.
An Vũ gật đầu rồi biến mất.
Khả Nhi nhìn tôi: “Thiếu gia, tiểu An Vũ tốt thật đấy, tôi thích em ấy!”
Tôi hiểu ra liền bật cười, rồi xoa đầu cô ấy: “Cậu ấy à...”
Cô ấy ngại ngùng cười rồi nói tiếp: “Thiếu gia, chút nữa cậu làm lại phụng nhãn phù cho tôi đi, thêm một lớp an toàn.”
“Được!” Tôi quay người nhìn biển lửa ở trong địa cung, đại hắc thiên phẫn nội đang kêu gào thảm trong liệt hỏa, dãy dụa, cả thân người bốc khói đen cuồn cuộn, nhưng ông ta vẫn ngang ngược không chịu tan biến.
“Cái tên này chịu đòn được đấy.” Khả Nhi nhíu mày.
“Ông ta được tà khí tập tụ của trận pháp hóa thành, còn trận pháp đó ở trên bản thể của ông ta.” Tôi nói: “Chỉ cần trận pháp đó không bị phá thì ông ta sẽ được tiếp tế không ngừng. Cũng may An Vũ thông minh, nếu không chúng ta mệt với tên này rồi, làm không tốt sẽ bị ông ta làm cho hao kiệt sức đến chết.”
“Không sao, phá trận pháp rồi thì có thể giải quyết được tận gốc ông ta, ông ta sẽ không niệm chú được nữa!”
Tôi mỉm cười với cô ấy: “Đúng vậy! Chút nữa sẽ xử lý ông ta!”
Khả Nhi gật đầu: “Ừ!”
“Bên dưới vẫn còn hai địa cung nữa, chúng ta phải tổng kết lại chút kinh nghiệm.” Tôi chỉ vào cửa của địa cung: “Kết giới trong địa cung có giới hạn, lũ quỷ thần đó rất hung mãnh, nhưng lại không tiến vào lối đi, không rời xa địa cung được.”
Tôi nhìn ô ấy: “Nếu gặp phải tình trạng như vậy, thực sự rất nguy hiểm, chúng ta phải rút lui chạy vào lối đi, rồi tìm cách.”
“Được!” Khả Nhi gật đầu: “Còn một điểm là gặp phải thứ nào giống như trấn vật trong địa cung thì mặc kệ nó ra sao thì cứ phải phá nó trước đã! Công phu thiên hạ không phá được thì phải xem lại trấn vật đó, chúng ta cứ phải ra tay trước đã!”
Cô ấy bật cười: “Được!”
“Còn nữa...” Cô ấy chân thành nhìn tôi: “Nếu gặp phải nguy hiểm thì cậu mặc kệ tôi, cứ đi phá trận đi. Trên người tôi có khí ngũ lôi, trên tay có phệ linh đao, những bọn ma quái ngoại đạo đó sẽ không làm hại được tôi đâu.”
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi một tay ôm cô ấy vào lòng: “Khả Nhi...”
Cô ấy ôm chặt lấy eo tôi, dựa trên vai tôi, nó nhỏ: “Tôi thật lòng đó, cậu mặc kệ tôi đi, thật đấy...”
“Vừa gặp phải nguy hiểm thì trong mắt cậu không có bản thân mình mà chỉ có tôi.” Mắt tôi ươn ướt, khẽ mỉm cười: “Cậu là đồ xấu xa, tôi đâu có vô dụng như vậy, cậu phải bảo vệ tốt bản thân đấy, biết chưa?”
Cô ấy không nói gì, lặng lẽ ôm chặt tôi hơn.
Liệt hỏa trong địa cung cháy được mấy phút, thân hình đại hắc thiên ngàng càng nhỏ lại, cuối cùng biến thành kích cỡ người bình thường, trên không trung tỏa ra lớp khói dày đặc, vừa kêu lên thảm thiết, vừa lượn quanh địa cung.
An Vũ nói đợi khi nào liệt diệm biến mất thì vào phá trận, chính là muốn để liệt hỏa khiến cho đại hắc thiên yếu đi hơn nữa.
Nhưng tôi thấy điều đó không cần thiết có liệt hỏa ở đó thì phá trận càng dễ.
Tôi quan sát đại hắc thiên trên không trung một lúc rồi dặn Khả Nhi: “Bây giờ tôi đi vào phá trận, cậu đợi ở đây nhé.”
“Không, để tôi đối phó với ông ta.” Cô ấy nói: “Bây giờ ông ta chỉ còn chút sức lực, nhân lúc này lấy mạng ông ta!”
Tôi trầm tư giây lát: “Được, cậu giữ ông ta, để tôi đi phá bản thể của ông ta!”
“Được!” Khả Nhi rút con dao ra rồi đi vào địa cung.
Đại hắc thiên lập tức phát hiện ra cô ấy, ông ta gầm thét bổ nhào đến.
Khả Nhi không tránh, ngược lại cô ấy còn gào thét nhảy phốc lên không một cát đẹp mắt, rồi chém vào ngực đại hắc thiên một cái.
Dù sao đại hắc thiên này không phải đại hắc thiên thật, cô ta chỉ là hóa thân do trận pháp kết tụ, tà khí hóa thành mà thôi. Sau khi bị phệ linh đao chém bị thương, ông ta lập tức gào lên thảm thiết. Nhưng vết thương của ông ta lập tức lành lại, ông ta vung đao chiến lên, giận giữ chém về phía Khả Nhi...
Lúc này Khả Nhi đã chạm đất, cô ấy nhanh nhẹn chạy đi, tránh được đòn tấn công của đại hắc thiên, tiếp đó lại nhảy phốc lên, động tác nhanh nhẹn đẹp mắt, nhanh như chớp, mạnh mẽ vô cùng...
Chỉ có vài hiệp thôi mà đại hắc thiên đã bị Khả Nhi chém cho kêu oai oái hét lên từng đợt, ông ta vô cùng phẫn nộ, hoàn toàn đã mặc kệ tôi.
Tôi nhân cơ hội này nhanh chóng đi vào trong địa cung, lấy tốc độ nhanh nhất, chạy như bay lên trên bảo toạ sen đá màu đen, bấm chỉ quyết và niệm chú phá ấn: “Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi tỏa, âm dương vi dược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao, sắc!
Chú vừa niệm xong, tôi đưa chỉ quyết chỉ vào tượng đại hắc thiên.
Đại hắc thiên ở phía xa gầm lên thảm thiết, rồi hóa thành một luồng khí đen dày đặc.
Nhưng ngay sau đó nó lại nhanh chóng thành hình ở trên không, gào hét phẫn nộ xông về phía tôi.