“Công chúa cũng là người, cũng sẽ có suy nghĩ xằng bậy.” Tôi nói: “Đạo trường sinh bất tử trên đời, chỉ có tu tiên mà thôi, cổ mật giáo tôn sùng pháp thuật, sùng bái quỷ thần, sao có thể nắm được bí mật sinh tử? Thứ gọi là đại nghiệp luân hồi kinh cũng chỉ là lời nói dối viển vông thôi, dùng để tạo niềm tin cho tín đồ, nhưng bị công chúa Diệc Liên Chân đó lại tin là thật, bà ta không chỉ giết hơn hai vạn người mà bản thân cũng trở thành vật hy sinh của huyết tế, biến thành hắc bồ tát như hiện tại.”
“Vật hy sinh?” Khả Nhi sững lại: “Đừng nói là bà ta tự lấy thân mình để tế máu nhé?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Bà ta đã tự đưa bản thân mình phong vào trong tượng nặn hắc bồ tát, cắt chân tay, để chảy khô máu mình. Bà ta chết đi trong khi vẫn đang niệm đại nghiệp luân hồi chú, thế nên linh hồn của bà ta và hắc bồ tát dung hợp thành một thể. Ba tầng địa ngục này là cung điện dưới đất của bà ta cũng là pháp đàn của bà ta. Những kết giới này vừa bảo vệ bà ta vừa giam cầm bà ta. Bà ta dùng cách này để biến thành thứ gọi là phật, trở thành thứ mà bà ấy coi là viên mãn, nhưng trên thực tế bà ta chỉ là một oán linh lớn mạnh được tu luyện vào vật mà thôi.”
“Oán linh mạnh được tu luyện vào vật...” Khả Nhi suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, nói như vậy đại nghiệp luân hồi kinh đó hoàn toàn không phải là mật pháp gì?”
“Kinh điển của cổ mật giáo, về cách thức đều thống nhất.” Tôi nói: “Trên cơ bản thì phía trước kể một câu chuyện, đó là câu chuyện vô cùng thần kỳ, cuối cùng sẽ nói một câu chú, sau đó phối hợp với một loạt phương pháp mật luyện. Bọn chúng sẽ nói cho các đệ tử rằng, dựa vào phương pháp mật luyện này tu luyện chú thì có thể đạt được các loại thần thông trong câu truyện. Nói đơn giản thì chính là đầu tiên dùng câu chuyện để tạo ra một sự hy vọng về điều đẹp đẽ, sau đó lợi dụng chấp niệm của con người, tu luyện mật chú và mật pháp, dựa vào đó để đạt được thần thông. Đại nghiệp luân hồi kinh này cũng không ngoại lệ, phía trước của nó cũng là câu chuyện, phía sau cũng có mật pháp, nhưng nói đến cùng thì nó cũng chỉ là một dung linh chi pháp mà thôi.”
“Dung linh chi pháp?” Cô ấy tò mò: “Đó là gì vậy?”
“Dung linh chi pháp là một loại tà thuật, chính là pháp thuật mà có thể đưa linh thể và vật dung hòa với nhau.” Tôi giải thích: “Ví dụ một người nào đó sắp chết, nhưng anh ta còn lưu luyến dương gian, không muốn chết, vậy có thể dùng dung linh chi pháp đưa linh hồn của mình nhập vào một vật thể, như vậy phần thể xác chết đi rồi thì anh ta có thể lấy vật đó làm cơ thể mình và tiếp tục ở lại nhân gian, đây gọi là dung linh chi pháp. Nhìn bề ngoài thì đó là thoát khỏi luân hồi, trên thực tế thì đó là vì anh ta phong ấn bản thân mình lại không thể nào đi vào luân hồi được.”
“Vậy cuối cùng thế nào?” Cô ấy hỏi.
“Sau khi dung linh rồi thì vật đó nhất định phải đem đi tế máu, hơn nữa nhất định phải giống với hắc bồ tát, dùng kết giới để bảo vệ cẩn mật vật có phong linh.” Tôi nói: “Như vậy, tà linh trong vật đó có thể liên tục được tiếp thêm sức mạnh, như vậy nó có thể tồn tại rất nhiều năm.”
“Đ- má!” Khả Nhi khinh bỉ: “Thì ra đại nghiệp luân hồi kinh cao thượng đó là như vậy!”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Sự tình chính là như vậy.”
“Vậy nếu như chúng ta giao kinh thư đó cho cục trưởng Chu, liệu người ở bên trên cũng...” Cô ấy lo lắng.
Tôi lắc đầu: “Sẽ không đâu. Đầu tiên đại nghiệp luân hồi kinh đó là dùng văn cổ mật thiên trúc viết, loại văn tự đó sớm đã không có ai hiểu được; thứ hai, cho dù bọn họ dịch được thì cậu cho trằng người bên trên sẽ vì chui vào được tượng phật mà cắt chân tay chảy máu à? Chuyện như vậy chỉ có công chúa Diệc Liên Chân sùng tín cổ mật giáo có thể làm được thôi, những người quan chức lớn sẽ không làm những chuyện đó.” , “Vậy thì tốt rồi...” Cô ấy hít một hơi sâu: “Nếu không phải vì cứu người thì cũng mặc kệ chuyện này! Vì một kinh thư vớ vẩn mà bao nhiêu người mất mạng, loại tà thuật này nên đốt đi!”, “Đó không phải điều chúng ta nên suy nghĩ.” Tôi nói: “Chúng ta là thầy phong thủy, đây là công việc của chúng ta, khách hàng nghĩ như thế nào thì là chuyện của họ, chúng ta chỉ cần không phụ lòng khách hàng, không hổ thẹn với lương tâm là được. Không mạng được kinh thư này ra ngoài, đám người cục trưởng Chu tính được rồi, công trình hải Mê sơn vẫn phải tiếp tục, cục trưởng Chu đã nói rồi, đồng nghiệp của cô ấy có thể sống sót thì nơi đây sẽ không có người tới nữa, đây không phải tốt quá sao?”
“Cậu nói đúng.” Khả Nhi có chút xấu hổ: “Là tôi nghĩ nhiều rồi.”
Tôi mỉm cười bình thản, xoa xoa đàu cô ấy: “Không nói chuyện này nữa, bên dưới còn một tầng nữa, làm việc tiếp thôi!”
Cô ấy cũng bật cười: “Ừ!”