“Thiếu gia, chị Đường sẽ nhìn thấy gì vậy?” Khả Nhi tò mò hỏi.
“Quỷ sai.” Tôi điềm nhiên nói.
Cô ấy nhíu mày: “Hắc bạch vô thường? Là thật hay là ảo ảnh vậy?”
“Đương nhiên là thật rồi.” Tôi nói: “Linh hồn của chị Đỗ Lăng đã bị lấy mất rồi, tôi bảo họ lấy nến bày trận là để phong ấn chút linh hồn còn sót lại cuối cùng của chị ấy. Nhưng làm như vậy sẽ khiến hắc bạch vô thường tưởng rằng chị Đỗ Lăng đã chết rồi, bọn chúng nhất định sẽ đi câu hồn.”
“Vậy chị Đường có trụ được không?” Khả Nhi lo lắng.
“Mệnh của chị ấy rất quý, chỉ cần chị ấy giữ được tinh thần thì không có vấn đề gì.” Tôi nói: “Tôi cố tình nói chị ấy sẽ nhìn thấy ảo ảnh chính là vì sợ chị ấy sợ hãi. Chị ấy là người đã trải qua những chuyện như này, ban đầu chị ấy đã gặp phải sát linh còn đáng sợ hơn hắc bạch vô thường nhiều, thế nên chỉ cần chị ấy vững thì không có vấn đề gì.”
Lúc này cô ấy mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt...”
“Tầm mấy giờ chúng ta đến nơi nhỉ?” Tôi hỏi cô ấy.
“Ba giờ bay thì tầm bay mất ba tiếng rưỡi...” Cô ấy nhìn đồng hồ: “Có lẽ tầm bảy giờ đến nơi.”
Tôi gật đầu: “Trên máy bay cố gắng nghỉ ngơi một lúc, sau khi đến đó là bận lắm đấy.”
“Cụ thể chúng ta sẽ làm như thế nào?”Cô ấy hỏi: “Cậu đã có cách chưa?”
“Đầu tiên là giữ linh hồn còn sót lại của chị Đỗ Lăng, sau đó dùng hơi thở của chị ấy tìm chiếc gương lấy đi linh hồn của chị.” Tôi nói: “Tìm được gương rồi thì phá phong thủy trận, chuyện sau đó thì dễ xử lý rồi.”
“Chiếc gương ở trong phong thủy trận?” Cô ấy hỏi.
“Đúng.” Tôi hít một hơi thật sâu: “Tiểu Quân nói, chiếc gương đó tổng cộng có hai mảnh, phân làm âm và dương, hợp thành một thể. Cụ thể tình hình như thế nào thì tôi cũng không biết, chỉ có thể đi từng bước, chờ thời cơ hành sự.”
“Ừ! Được!” Cô ấy gật đầu.
Lúc này, phát thanh ở sân bay thông báo chuyến bay của chúng tôi bắt đầu lên máy bay.
Tôi đứng dậy: “Đi thôi!”
“Được!” Khả Nhi đứng dậy đeo ba lô lên.
Chúng tôi đi theo dòng người qua chỗ kiểm tra vé rồi lên máy bay.
Ba tiếng sau, chúng tôi đã bình an hạ cánh ở sân bay Nam Đảo.
Đi khỏi sân bay, có một người con gái tóc ngắn với đôi mắt to tròn, vô cùng xinh đẹp dẫn theo hai người con trai trẻ trung đến đón: “Thiếu gia, Khả Nhi tiểu thư!”
Tôi biết người con gái này, chị ấy là Chu Uyển, năm nay hai mươi ba tuổi, giống với Trần Phương, chị ấy đều là vệ sĩ thân tín của Đỗ Lăng.
“Đi thôi.” Tôi dịu dàng nói.
“Vâng!”
Chúng tôi đến bãi đỗ xe, Chu Uyển mở cửa xe cho chúng tôi, rồi mời tôi và Khả Nhi lên xe, tiếp đó tự mình mở cửa trèo lên và khởi động xe.
Hai người trẻ trung khia cũng lên xe, một trước một sau bảo vệ chúng tôi, chúng tôi rời khỏi sân bay đi về hướng khách sạn.
Trên đường, tôi hỏi Chu Uyển: “Trước khi chị tôi xảy ra chuyện đã tiếp xúc với người nào vậy?”
“Tối qua giám đốc Đỗ đã cùng với Đường tiểu thư tham gia một yến tiệc, người tham gia rất đông, đều là những nhân vật nổi tiếng bản địa.” Chu Uyển nói: “Chúng tôi đã liệt ra một danh sách, chút nữa có thể đưa cho cậu xem.”
“Vậy sau khi quay về khách sạn thì sao? Có gặp qua người nào không?” Tôi hỏi.
“Không có.” Chị ấy nói: “Sau khi giám đốc Đỗ quay lại thì đi nghỉ ngơi luôn, ngoài tôi ra thì chị ấy không gặp bất cứ ai cả. Sau đó chị ấy cảm thấy khó chịu, mới bảo tôi đi gọi Đường tiểu thư.”
Tôi suy nghĩ: “Mọi người đến Nam Đảo khi nào vậy?”
“Đến vào trưa ngày hôm kia.” Chu Uyển nói.
“Sau khi đến đây chị ấy đã gặp người nào?” Tôi hỏi.
Chu Uyển bỗng nhiên nhớ ra: “Cậu nói vậy khiến tôi nhớ ra, ngày hôm đó sau khi chúng tôi đến nơi thì vừa vào khách sạn, một người bạn học nữ của giám đốc Đỗ đến. Cô ấy và giám đốc Đỗ đóng cửa lại nói chuyện một hồi lâu, còn tôi đứng canh ở bên ngoài, hình như nghe thấy người đó nói bảo bối gì đó...như thế này như thế kia...”
“Bảo bối?” Tôi bỗng có linh cảm: “Bảo bối gì?”
“Tôi không rõ.” Chị ấy nói: “Nhưng nếu là bảo bối thì có lẽ là tặng cho giám đốc Đỗ một bảo bối, giám đốc Đỗ xem xong thì bảo không cần rồi bảo cô ấy mang đi.”
Khả Nhi nhìn tôi: “Nhất định là người đó rồi!”
Tôi nhìn cô ấy một cái rồi trầm tư một lúc, rồi lại hỏi Chu Uyển: “Vậy người đó tên là gì? Ở đâu...Có thể điều tra được không?”
“Tôi chỉ biết cô ấy là Trình tiểu thư.” Chu Uyển nói: “Có điều, có lẽ Trần Phương đã gặp cô ấy, bởi vì sau khi cô ấy nhìn thấy tôi thì hỏi giám đốc Đỗ là sao Trần Phương không đến, còn nói là rất nhớ Trần Phương...”
“Trần Phương biết chuyện này không?”
“Cô ấy không biết.” Chu Uyển nói: “Đường tiểu thư nói là chuyện này phải phải giữ kín, không được tiết lộ ra ngoài, thế nên chỉ có mấy người chúng tôi biết thôi.”
“Được.” Tôi cảm thấy yên tâm rồi lấy điện thoại ra gọi cho Trần Phương.