Rất nhanh sau đó Trần Phương đã nghe mấy: “Alo, thiếu gia!”
“Chị của tôi có một người bạn ở Nam Đảo, họ Trình, chị có quen cô ấy không?” Tôi hỏi.
“Bạn học họ Trình à?” Trần Phương sững lại: “Người cậu nói đến là Trình Tuyết tiểu thư à? Cô ấy không ở Nam Đảo mà ở Thượng Kinh!”
“Trình Tuyết?” Tôi sững lại: “Chị tôi còn bạn học họ Trình khác không?”
“Không có đâu, chỉ có một Trình Tuyết tiểu thư thôi.” Trần Phương nói: “Trình tiểu thư và giám đốc Đỗ là bạn đại học của nhau, là chị em cùng phòng, cô ấy là người mà buôn bán đồ cổ, thường mang đến cho Đỗ gia những loại như đồ cổ, có đồ nào tốt đều mang cho giám đốc Đỗ xem qua trước.”
“Chị nói cô ấy ở Thượng Kinh? Vậy chị biết cô ấy ở đâu không?”
“Tôi biết, tôi đã từng đến nhà cô ấy.” Chị ấy nói: “Thiếu gia, sao vậy? Có phải...xảy ra chuyện rồi không?”
“Không sao.” Tôi ngập ngừng: “Cứ vậy trước đã, có gì thì tôi liên lạc với chị sau.”
“Được!” Trần Phương hiểu ra: “Vậy tôi đợi điện thoại của cậu!” Tôi tắt máy rồi nhìn khung cảnh thành phố Nam Đảo ở bên ngoài, thở dài một hơi.
Chuyện này phiền phức rồi đây...
Mỹ Á Vương Đô, nơi mà Đỗ Lăng ở là khách sạn năm sao sang trọng bậc nhất. Lúc chúng tôi đến đây đã là hơn tám giờ sáng.
Đi đến cửa phòng Tổng thống*, tôi nói với Chu Uyển: “Tôi và Khả Nhi đi vào trong đó, tất cả mọi người đều đợi ở ngoài hết, không có lệnh của tôi thì không ai được phép đi vào!”
(*) phòng Tổng thống là tên gọi chung cho những phòng đắt nhất, cao cấp nhất trong những khách sạn sang trọng.
“Vâng! Thiếu gia!” Chu Uyển nói.
Chúng tôi mở cửa bước vào trong phòng Tổng thống.
Đến phòng ngủ của Đỗ Lăng, vừa mở cửa ra thì một thứ mùi khói dầu cay mắt xộc ra.
Đỗ Lăng đang nằm trên thảm đất, cả người chị ấy được bọc bởi chiếc chăn màu đỏ, hít thở yếu ớt, sắc mặt trắng bệch, mười ba cây nến thắp ở trên đầu và phía dưới chân đã sắp cháy được một nửa.
Đường Tử Giai đang ngồi bên cạnh chị ấy, hai tay chống lên đầu gối, vẻ mặt đờ đẫn, đôi vai khẽ run, chị ấy đã bị dọa đến mức đờ người ra rồi.
Tôi rảo bước đến bên cạnh chị ấy rồi kéo lấy tay chị: “Chị...”
Đường Tử Giai giật mình hét lên kinh hãi, hất văng tay tôi ra hoảng sợ nhìn tôi và Khả Nhi, không ngừng giật lùi ra phía sau.
Tôi một tay ôm chị vào lòng mình.
Chị ấy vùng vẫy kịch liệt, liều mạng gào hét: “Không...không...mày đừng động vào người tao...tao không sợ mày đâu! Mày là ảo giác!...”
Tôi bấm chỉ quyết làm một an thần phù ấn vào lưng chị.
Thân người Đường Tư Giai khẽ rung, đang gào hét bỗng nhiên dừng lại, tiếp đó mắt trợn ngược, yếu ớt ngã vào lòng tôi.
Tôi đưa chị ấy cho Khả Nhi, rồi dặn: “Bế chị ấy đến nhà tắm đi rồi tắm cho chị ấy nhé, sau đó để chị ấy nằm trên giường ở phòng ngủ khác, lúc nữa tôi qua đó.”
“Được!” Khả Nhi bế Đường Tư Giai quay người rời đi.
Tôi đến bên cạnh Đỗ Lăng, quan sát kỹ ấn đường của chị ấy, chỉ thấy thần quang gần như tiêu tan hết rồi, còn một chút linh hồn còn sót lại cũng rất yếu ớt , sắp không nhìn thấy nữa rồi.
Tôi bế chị lên đặt lên trên giường, đầu tiên cởi bỏ chăn ra, sau đó cởi quần áo ngủ của chị.
Sau khi cởi xong, tôi dùng tay ấn vào phần bụng dưới, đưa thần quang tấn công hạ đan điền.
Tấn công lần đầu, nội khí đan điền như sợi tóc.
Tấn công lần hai, bên trong đan điền bắt đầu chấn động rồi.
Tôi tập trung tinh thần, tăng thêm sức mạnh cho kim quang, tấn công mạnh một phát.
Hạ đan điền của chị ấy lập tức nóng lên, một luồng tinh khí bị xông ra ngoài.
Tôi bấm chỉ quyết ấn vào phần bụng dưới của chị, dẫn luồng tinh khí đó đi hướng lên trên đi qua trung đan điền rồi xông thẳng tới thượng đan điền.
Thân người Đỗ Lăng dường như bị điện giật, co cắp dữ dội.
Tôi đổi chỉ quyết, niết ra một chút thần quang ở ấn đường của mình ấn vào trong ấn đường của chị, tiếp đó khẽ vỗ vào trán chị.
Thân người chị lập tức nằm lại trên giường, đôi mắt mở trừng trừng, mơ hồ nhìn trần nhà, thở hổn hển, khóe miệng chảy máu đen.
Tôi làm vậy để thông mạch chính cho chị, mạch chính thông rồi, tiếp đó có thể dùng trận pháp để bảo vệ linh hồn còn sót lại cho chị.
Tôi quay người đến giữa phòng ngủ, bấm chỉ quyết điểm lên trên nền đất, bày một thái cực trận, tiếp đó hình dung ra tam tài tụ linh phù, đưa tay ra bắn một cái đưa bùa vào trong trận pháp. Sau khi ba lá tụ linh phù bay vào bên trong, linh khí trường mạnh mẽ nhanh chóng thành hình, bao trùm cả Mỹ Á Vương Đô.
Mỹ Á Vương Đô là điểm mốc của Nam Đảo, lại còn nằm trên long mạch phong thủy, khí trường tốt vô cùng.
Uy lực của tam tài tụ linh trận mạnh mẽ, nhanh chóng hút lấy lượng linh khí lớn trong long mạch, phòng ngủ của Đỗ Lăng làm trung tâm, phần đỉnh của Mỹ Á Vương Đô hình thành một vòng xoáy linh khí cực đại có đường kính khoảng mười mét.
Tôi quay lại bên chiếc giường, nhìn chằm chằm vào Đỗ Lăng trên giường, hình dung ra thông linh phù, ngũ lôi trấn linh phù và liệt hỏa phù, lần lượt đưa chúng vào ấn đường của chị.