Tắm được nửa tiếng đồng hồ, trong bồn tắm cuối cùng cũng trở nên trong trong.
Lúc này, trên dưới cơ thể chị đã bị tôi chà cho phát đỏ lên.
Đỗ Lăng là một mỹ nữ, làn da căng bóng, rung động lòng người, cả thân người toát lên một vẻ đẹp của người phụ nữ trưởng thành. Tôi nhìn chị ấy một lượt rồi lại tắm một lần nữa, nhưng trong lòng tôi rất an tĩnh, không có bất cứ một suy nghĩ nào khác.
Bởi vì chị là chị của tôi.
Tôi cầm lấy chiếc khăn tắm quấn lấy cơ thể chị, rồi bế chị ấy quay về phòng ngủ, đặt chị lên giường. Từ trong tủ quầy lấy ra một chiếc chăn khác đắp lên cho chị.
Bây giờ chị đấy không cần đắp chăn đỏ nữa.
Tôi đắp xong chăn cho chị ấy rồi lại quan sát kỹ ấn đường của chị, xác định không có vấn đề thì lúc này tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Linh hồn còn sót lại của chị rất ổn định, mặc dù không thể thay thế cho cả linh hồn nhưng trong mấy ngày sẽ không phải lo lắng cho tính mạng.
Tình hình lúc này đồng nghĩa với việc Đỗ Lăng từ một phân làm hai, linh hồn chị ấy bị lấy mất đi, nhưng linh hồn còn sót lại vẫn còn đó, hơn nữa lại khá mạnh. Con người đều có linh hồn, nguyên thần của người với người không giống nhau. Nguyên thần của Đỗ Lăng rất mạnh, thế nên cho dù chỉ còn chút linh hồn còn sót lại thì tôi cũng có thể thông qua nó để đọc được những thông tin trước khi chị ấy xảy ra chuyện, từ đó tìm được chút manh mối hữu dụng.
Tôi tĩnh tâm trong giây lát rồi hít một hơi thật sâu, đầu tiên hóa giải tị sát phù trên người, tiếp đó ấn vào ấn đường của chị, đưa thông linh phù trên người chị dẫn lên người của tôi.
Ngay lập tức trong đầu tôi xuất hiện rất nhiều cảnh tượng nứt đoạn.
Đối với những cảnh tượng không có giá trị như lúc chị làm việc, đi tắm , đi ngủ, đàm phán đó thì tôi trực tiếp bỏ qua, chỉ tìm kiếm những cản tượng có liên quan đến chiếc gương.
Tâm niệm nhất động, rất nhanh sau đó, Trình Tuyết xuất hiện.
Sân bay Thượng Kinh, Đỗ Lăng vữa đi lên máy bay thì Trình Tuyết gọi điện thoại: “Alo, Đỗ Lăng à, tớ rửa được một bảo bối, cậu có muốn xem không?”
Đỗ Lăng: “Tớ phải đi Nam Đảo rồi, đợi khi nào tớ quay lại nhé.”
Trình Tuyết: “Nam Đảo? Ha ha ha, tớ đang cũng muốn đi Nam Đảo! Hôm nay cậu đi à?”
Đỗ Lăng: “Ừ, sắp bay rồi.”
Trình Tuyết: “Vậy được, bây giờ tớ đang ở Quảng Châu, chút nữa cũng bay qua đó, buổi chiều tớ đến khách sạn tìm cậu, cho cậu xem bảo bối này.”
Đỗ Lăng: “Bảo bối gì vậy? Sao gấp thế?”
Trình Tuyết cười bí hiểm: “Tạm thời bảo mật, khi nào gặp được cậu thì biết liền hà...”
...
Nam Đảo, Mỹ Á Vương Đô, phòng Tổng thống.
Đỗ Lăng và Trình Tuyết cùng nhau đi vào căn phòng.
Trình Tuyết nhìn thấy Chu Uyển ở cửa liền hỏi Đỗ Lăng: “Hả? Sao Trần Phương không đến vậy?”
Đỗ Lăng: “Em ấy có việc rồi, lần này không dẫn em ấy đi cùng.”
Trình Tuyết ờ một tiếng rồi quay đầu nhìn Chu Uyển một cái: “Những ngày không gặp nhau, tớ cũng nhớ em ấy lắm.”
Đỗ Lăng: “Không sao, muốn gặp em ấy khó thế à? Đợi khi nào quay về.”
Chu Uyển đóng cửa lại.
Hai người họ ngồi ở phòng khách, Trình Tuyết lôi một chiếc một hộp gỗ đàn hương đỏ tinh tế ở trong túi ra, rồi đưa cho Đỗ Lăng, nói tỏ vẻ thần bí: “Đây là bảo bối đấy, cậu nhìn xem nó có thể lọt vào con mắt của cậu không...” Đỗ Lăng đón lấy rồi mở hộp ra, bên trong là một chiếc gương đồng nhỏ tạo hình theo lối cổ xưa.
Chị ấy cầm chiếc gương đồng lên, đầu tiên xem chữ khắc phía sau nó.
Trình Tuyết: “Ai ya, phía sau có gì đáng xem chứ, cậu nhìn chính diện ấy, nhìn xem bên trong có thứ gì.”
Đỗ Lăng nhìn cô ta một cái rồi mơ hồ quay chiếc gương lại, quan sát kỹ mặt kính, không hỏi mơ hồ: “Có gì vậy?”
Trình Tuyết: “Cậu quan sát kỹ đi, nhìn chằm chằm vào chiếc gương, tập trung toàn bộ tinh thần mà nhìn...”
Đỗ Lăng có chút nghi hoặc rồi bỏ chiếc gương xuống: “Đây rốt cuộc là gì vậy?”
Trình Tuyết: “Ai ya, quan hệ hai chúng ta là gì nào? Tớ có thể hại cậu được à? Cậu cứ chăm chú nhìn đi, tự mình nhìn ra mới bất ngờ, tớ mà nói ra thì còn ý nghĩa gì nữa?”
Đỗ Lăng do dự một lát: “Vậy được rồi...”
Chị ấy cầm chiếc gương lên rồi quang sát kỹ mặt gương.
Đột nhiên trước mắt chị tối sầm lại, không khỏi rùng mình.
Mắt Trình Tuyết sáng bừng: “Thế nào?”
Đỗ Lăng dùng sức lắc lắc đầu, lúc này mới tỉnh táo lại rồi hỏi Trình Tuyết: “Chiếc gương này...Sao lại tỏa ra một luồng tà tính vậy? Rốt cuộc nó có lai lịch thế nào vậy?”
Trình Tuyết: “Đây không phải tà tính mà đây gọi là linh tính! Thế nào? Thích không? Tớ tặng cậu đấy!”
Đỗ Lăng nhìn chiếc gương đó một lúc rồi rất bình tĩnh đặt nó vào trong chiếc hộp gỗ đàn hương đỏ, tiếp đó đưa cho Trình Tuyết: “Cậu cứ giữ lại cho mình đi...”
...
Nửa đêm, trong phòng ngủ.
Đỗ Lăng tắm xong rồi thay quần áo ngủ, quay lại phòng ngủ rồi nằm lên giường, chuẩn bị đi nghỉ.
Đột nhiên chị ấy chóng mặt, trước mắt tối sầm lại, trời đất quay cuồng.
Chị ấy rất đau khổ, ôm lấy đầu mình rồi co cắp trên giường, gắng gượng hít thở.
Qua một lúc thì chị ấy không chóng mặt nữa mà bắt đầu nôn khan.
Chị ấy lập tức xuống gường, loạng choạng chạy vào nhà vệ sinh, nôn ra nước máu.
Chu Uyển nghe thấy tiếng động liền nhanh chóng ra khỏi phòng ngủ nhỏ, rảo bước đi đến nhà vệ sinh: “Giám đốc Đỗ!”
Chị ấy vội vàng đỡ Đỗ Lăng: “Chị bị sao vậy?”
Đỗ Lăng rất yếu ớt: “Gọi Đường tiểu thư đến đây...mau...”
...