Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 452 - Chương 452.

Chương 452. - Chương 452. -

Vẫn ở căn phòng ngủ.

Đỗ Lăng nằm trên giường, đau khổ mắt trợn ngược, hai tay không ngừng cào cấu ga giường.

Đường Tư Giai mở cửa bước vào, chị rảo bước đi đến bên cạnh giường: “Giám đốc Đỗ, chị sao vậy?”

Đỗ Lăng đã không nhìn thấy được nữa, chị ấy chộp lấy tay của Đường Tư Giai, dùng hơi sức còn lại để nói với chị ấy: “Chị bị ngầm ám hại...tìm...tìm Ngô Tranh...”

Chị ấy chưa nói xong thì trong miệng phun ra mấy cục máu đen, đầu vẹo sang một bên rồi hôn mê bất tỉnh.

...

Tôi hít một hơi thật sâu, đã hiểu được hết rồi.

Tôi ngồi xuống bên giường, kéo lấy tay của chị, chân thành nhìn chị: “Chị, chị yên tâm, có em trai ở đây rồi thì ai cũng không hại được chị đâu. Trình Tuyết đó và người thân thiết của chị đứng phía sau cô ta sẽ không trốn được lâu nữa đâu, em nhất định sẽ cứu chị ra được, và cũng bắt được bọn chúng, trả lại công bằng cho chị...”

Tay của Đỗ Lăng khẽ run run, dường như chị ấy nghe được tôi nói.

Lập tức đôi mắt tôi ươn ướt.

Đỗ Lăng đối với tôi rất chân thành, chị ấy thực sự coi tôi là em trai của chị ấy, tôi cũng nhận chị là chị gái của tôi từ đáy lòng mình. Trình Tuyết và người đó cố tình nhân lúc tôi đi Tây Bắc đã tính kế với Đỗ Lăng, tưởng là cứ như vậy thì Đỗ Lăng sẽ chết đi mà không có nghi ngờ gì, nhưng bọn chúng nằm mơ cũng không nghĩ được, tôi và Khả Nhi chỉ cần hai ngày là giải quyết được hắc bồ tát và vội quay trở về.

Tôi quay về thì sẽ không để chị tôi gặp chuyện.

Hai tên khốn nạn đó nên chuẩn bị tốt đi, bọn tôi sẽ cho chúng phải trả giá cho những hành động của mình.

Tôi hít một hơi thật sâu, khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mi.

Khả Nhi ở bên ngoài gõ cửa: “Thiếu gia, chị Đường tỉnh lại rồi.”

Tôi có linh cảm, rồi hắng giọng: “Được rồi!”

Tôi đứng dậy đi đến cửa ra vào rồi mở cửa ra: “Đi, xem chị ấy thế nào.”

Khả Nhi sững lại: “Thiếu gia, cậu khóc à?”

“Không có gì...” Tôi nói: “Đi thôi.”

“Ừm.” Khả Nhi gật gật đầu.

Tôi quay người nhìn Đỗ Lăng trên giường một cái rồi đóng cửa lại.

Đường Tư Giai vừa nhìn thấy tôi vội vàng ngồi dậy, chị ấy chìa tay về phía tôi: “Ngô Tranh...”

Trong mắt chị giàn giụa nước mắt.

Tôi rảo bước đến ngồi bên giường, rồi ôm chị vào lòng, ôm thật chặt.

Chị ấy khóc thật đau lòng.

“Chị, không sao rồi...” Tôi khẽ an ủi chị: “Em biết chị đã rất sợ, bây giờ em đến rồi, chị không cần phải sợ nữa...”

“Ừ...” Chị ấy gật đầu rồi ôm chặt lấy tôi, khóc trông càng tủi thân hơn.

Thực ta tôi hiểu, sự tủi thân của chị ấy không phải vì sợ mà là vì tôi...

Khả Nhi hiểu ra liền bật cười, cô ấy lùi ra rồi đóng cửa lại.

Tôi dịu dàng an ủi Đường Tư Giai, một lúc lâu sau, lúc này chị ấy mới từ từ bình tĩnh trở lại.

“Em biết chị luôn nhớ đến em.” Tôi khẽ lau nước mắt trên khuôn mặt của chị ấy, rồi mỉm cười với chị: “Thực ra, em không xứng đáng để chị làm vậy...”

Ánh mắt phức tạp của chị nhìn tôi hồi lâu, chị không nói gì mà ôm chặt lấy tôi.

Tôi lại an ủi chị ấy một lúc lâu.

Cuối cùng Đường Tư Giai cũng bình tĩnh lại.

“Giám đốc Đỗ thế nào rồi?” Chị vừa lau nước mắt vừa hỏi tôi.

“Tạm thời giữ được tính mạng của chị ấy, nhưng linh hồn của chị ấy đã bị lấy đi mất, nhất định phải thật nhanh mang linh hồn trở về.” Tôi nói: “Nếu như để vậy quá lâu thì chị ấy cho dù có sống lại thì cơ thể cũng phế mất.”

“Linh hồn bị...” Chị ấy ngạc nhiên nhìn tôi: “Chuyện...chuyện gì thế này?”

“Chính là cô ta, cô ta là bạn học Trình Tuyết.” Tôi nói: “Cô ta đã dùng một chiếc gương rất tà môn, lấy mất đi linh hồn của chị Đỗ Lăng. Bây giờ linh hồn còn sót lại của chị Đỗ Lăng đã được bảo vệ rồi, đợi khi nó hồi phục lại được chút thì em sẽ có cách tìm được vị trí của chiếc gương đó, sau đó em và Khả Nhi sẽ đi cướp linh hồn mang về.”

“Em có chắc chắn không?” Chị lo lắng hỏi tôi.

“Chị hỏi qua vấn đề này không chỉ một lần.” Tôi mỉm cười bình thản: “Vẫn câu đó, chắc chắn chính là không chắc chắn, nói chung thì em sẽ nỗ lực hết sức mình là được.”

“Ừ.” Chị ấy gật đầu: “Em cũng phải vệ bản thân mình đấy.”

“Chị yên tâm, trong lòng em đã tính toán rồi.” Tôi nắm lấy tay chị: “Bây giờ chị còn sợ không?”

Chị ấy lắc đầu: “Không sợ nữa, em đến rồi thì chị không sợ nữa...”

“Ừm.” Tôi cảm thấy yên tâm: “Vậy thì tốt...”

Chị ấy đột nhiên nhớ ra: “Ai ya, buổi sáng giám đốc Đỗ còn phải tham gia buổi họp báo nữa! Làm sao bây giờ?”

“Buổi họp báo?” Tôi nhíu mày: “Họp báo gì vậy?”

“Lần này bọn chị đến Nam Đảo là để bàn chuyện mở rộng khu công nghệ Nam Đảo với chính quyền thành phố Nam Đảo.” Chị ấy nói: “Khu công nghệ này do doanh nghiệp Đỗ Thị mở ra, công nghệ cao Hạo Thiên là doanh nghiệp hàng đầu đến đặt cơ sở đầu tiên. Chính quyền thành phố sẽ miễn thuế mười năm cho tập đoàn chúng ta. Tối qua đã bàn bạc xong ý định hợp tác hợp đồng này rồi. Cụ thể chi tiết thế nào cũng xác định xong hết rồi. Hôm nay phải tổ chức lễ ký kết và buổi họp báo để công bố cho công chúng.”

Bình Luận (0)
Comment