“Nghĩa là chị Đỗ Lăng nhất định phải tham gia?” Tôi hỏi.
“Đúng vậy.” Chị ấy gật đầu: “Bọn chị hợp tác với chính quyền thành phố Nam Đảo mà, đại diện ký kết của bên đó là một vị phó trưởng thành phố. Ngày hôm qua giám đốc Đỗ đã nói rồi, chị ấy sẽ đích thân tham gia với vai trò là người đại diện ký kết.”
“Vậy nếu như nói ra bên ngoài là giám đốc Đỗ ốm rồi thì sao?” Tôi nói.
Chị ấy lắc đầu: “Vậy không được, nếu như bây giờ giám đốc Đỗ bệnh rồi , thì đám phóng viên sẽ lũ lượt kéo tới, một khi tin tức bị lộ ra ngoài hoặc khiến cho truyền thông suy nghĩ đoán mò linh tinh rồi phát hành những bài báo sai thực tế, vậy nhất định sẽ cảnh hưởng đến cổ phiếu của doanh nghiệp Đỗ Thị. Sự tổn thất này chúng ta không gánh được đâu...”
Tôi lập tức hiểu ra: “Đám người Trình Tuyết muốn cho giá cổ phiếu của doanh nghiệp Đỗ Thị tụt mạnh, nhưng vậy bọn chúng có thể thu mua cổ phần của Đỗ Thị với giá thấp, tranh lấy quyền kiểm soát của doanh nghiệp Đỗ Thị...”
Chị ấy nhíu mày: “Em nói là...”
“Kẻ đứng sau bức màn này là một người thân thích của chị Đỗ Lăng.” Tôi nói với chị: “Mục đính hắn không phải giết người đơn giản như thế mà mục tiêu của hắn chính là giang sơn cơ đồ của chị Đỗ Lăng...”, “Nếu đã là người thân thích sao có thể làm như vậy?” Chị ấy phẫn nộ.
“Chị Đỗ Lăng hào phóng trong công việc, rất biết sóc quan tâm người khác.” Tôi nói: “Nhưng thăng mễ ân, đấu mễ cừu*, có những người, càng đối tốt với họ thì họ càng ăn cháo đá bát.”
(*) trong lúc họ gặp hoạn nạn mình ra tay giúp đỡ, nhưng mình cứ giúp suốt họ thế sẽ khiến cho họ sinh ra tính dựa dẫm, một khi mình không giúp nữa thì họ sinh ra hận thù.
“Ngô Tranh, em có thể điều tra ra người đó là ai không?” Chị hỏi tôi.
“Có thể, có điều phải cần thời gian.” Tôi nói: “Người này rất xảo quyệt, hắn ta biết có em ở bên cạnh chị Đỗ Lăng thế nên đã chuẩn bị từ trước rồi. Một là nhân lúc em đi Tây Bắc làm việc liền động thủ, thứ hai là đã bày trước phong thủy trận, ẩn nấp trong đó, khiến em không tìm được hắn ta, cũng không thể nhìn thấu hắn. Có điều chị yên tâm, đợi khi linh hồn còn sót lại của chị Đỗ Lăng hồi phục hơn nữa thì em tự nhiên có cách có thể tìm được hắn ta.”
“Ừ!” Chị ấy chân thành gật đầu: “Chị biết bản lĩnh của em, em nhất định sẽ không có vấn đề gì!”
“Điều quan trọng nhất bây giờ là lễ ký kết và buổi họp báo đó.” Tôi suy nghĩ: “Lễ ký kết và buổi họp báo được tổ chức ở đâu ạ?”
“Ở tại Mỹ Á Vương Đô này.” Đường Tư Giai nói.
“Còn thời gian thì sao?” Tôi hỏi.
“Lễ ký kết vào lúc mười một giờ trưa, sau khi kết thúc thì tổ chức họp báo thời gian là mười lăm phút.” Chị nói.
Tôi nhìn chị: “Chị, chị có quen với thần thái và ngữ khí của chị Đỗ Lăng không?”
Chị ấy suy nghĩ: “Cũng kha khá đấy...”
“Chị mô phỏng chị ấy đi, thay chị ấy tham gia lễ ký kết và tham gia buổi họp báo.” Tôi nói.
Chị ấy sững lại: “Chị? Chị...sao chị có thể thay thế chị ấy được? Bọn chị có giống nhau đâu...”
“Chuyện này chị không cần lo lắng, tự em có cách.” Tôi nói: “Đến lúc đó chị chỉ cần mô phỏng ngữ khí và thần thái của chị Đỗ Lăng đi ký tên rồi trả lời câu hỏi là được.”
“Vậy không được...” Chị ấy bất lực: “Chị không biết diễn kịch...mà em lại bắt chị diễn, hay chi bằng cho Chu Uyển làm đi. Em ấy là vệ sĩ của giám đốc Đỗ, nếu mô phỏng chị ấy nhất định sẽ giống hơn chị...”
“Chị, chị tự tin lên chút nào.” Tôi chân thành nhìn chị: “Chị không cần giống y chang toàn bộ đâu, chỉ cần đại khái, đừng để người ta cảm thấy khác hoàn toàn là được.”
“Chu Uyển không được hả?”
“Chị ấy nhất định là không được.” Tôi nói: “Chu Uyển là vệ sĩ, chị là CEO tập đoàn, về phong thái khí thế thì hai người khác nhau hoàn toàn. Nếu như chị cảm thấy chị sẽ căng thẳng, vậy thì để Chu Uyển làm, đến lúc đó chỉ sợ chị ấy căng thẳng đến mức không nói nên lời, vậy không phải càng hỏng việc sao?”
“Nhưng mà chị...” Chị ấy cảm thấy không tự tin: “Thực sự chị không biết diễn đâu...”
“Chị sẽ không có vấn đề gì đâu.” Tôi kiên quyết: “Tin em đi, được không?”
Chị ấy do dự mãi không thôi: “Chị...chị...”
Tôi nắm chặt lấy tay chị, nhìn chằm chằm vào chị: “Đường Tư Giai, chị phải tin vào bản thân! Chị chịu ơn trọng dụng của giám đốc Đỗ, lúc này chỉ có chị đủ năng lực để lật ngược tình thế thôi! Chị không cần suy nghĩ diễn hay không diễn gì nữa, chị chỉ cần mô phỏng bà chủ của chị thôi, thế là đủ rồi!”
Chị ấy nhìn tôi sâu sa, trầm mặc hồi lâu rồi hít một hơi thật sâu, gật đầu: “Được!”
Tôi mỉm cười: “Như vậy là đúng rồi! Chị phải tin vào bản thân mình!”
“Không phải chị tin bản thân, mà chị tin em!” Chị nhìn chằm chằm vào tôi: “Em bảo chị làm cái gì thì chị đều tình nguyện đi làm. Em nói chị làm được, vậy chị sẽ thử...”