“Ừm, tốt lắm!” Tôi gật đầu: “Vậy chị nghỉ ngơi chút đi, chút nữa mô phỏng nét chữ của chị Đỗ Lăng. Nếu đã thay thế chị ấy ký tên rồi thì chúng ta phải làm chuẩn xác đến từng chi tiết, không một sai sót nào.”
“Chị không cần nghỉ ngơi.” Chị ấy ngồi dậy đi xuống giường: “Bây giờ chị sẽ đi luyện.”
Chị vừa đứng dậy, chân liền mềm oặt ra, suýt chút nữa thì ngã.
Tôi vội đỡ lấy chị: “Cẩn thận.”
Chị mặc áo choàng tắm, lúc tôi vừa đỡ lấy chị thì vạt áo trước ngực bỗng bung ra để lộ ra đường cong quyến rũ nóng bỏng đập ngay vào tầm mắt của tôi.
Trông nhìn rất thích mắt, trắng trắng hồng hồng đẹp như ngọc rũa vậy...
Mặt tôi đỏ bừng,
Đường Tư Giai cũng cảm thấy ánh mắt tôi bất thường, chị ấy vô thức cúi đầu nhìn, vừa nhìn thấy vội thu vạt áo trước lại.
Mặt chị đỏ như gấc.
Tôi đỡ chị ngồi xuống rồi hắng giọng: “Chị nghỉ ngơi đi, em ra ngoài trước đây...”
Tôi quay người đi khỏi phòng ngủ, rồi đóng cửa lại, thở dài một hơi.
Chuyện nam nữ rất vi diệu, có những thứ không nên nhìn mà nhất thời nhìn thấy được khiến cho quan hệ vốn đơn giản liền trở nên không đơn giản một chút nào.
Tôi không phải cố ý, thực sự không phải cố ý mà...
Khả Nhi đi đến: “Thiếu gia sao vậy?”
“Không có gì...” Tôi đỏ mặt nói.
Khả Nhi vừa nhìn thấy sắc mặt của tôi liền phì cười: “Thiếu gia, cậu và chị Đường...”
“Không có!” Tôi vội nói: “Cậu đừng đùa nữa, không có chuyện đó đâu!”
“Tôi hỏi hai người có đói không cơ mà?” Cô ấy bình thản nói: “Vất vả cả đêm rồi, mà còn chưa ăn sáng, dù sao tôi đói rồi...”
Tôi ngây người, bật cười bất lực: “Được rồi, cậu thắng rồi...”
Lễ ký tên bắt đầu vào lúc mười một giờ, người đại diện ký tên của chính quyền thành phố Nam Đảo sẽ đến Mỹ Á Vương Đô lúc mười rưỡi. Trước khi buổi lễ chính thức bắt đầu thì đầu tiên đối phương và Đỗ Lăng sẽ phải nói chuyện một lúc.
Thế nên thời gian để chúng tôi chuẩn bị không còn nhiều.
Sau khi ăn sáng, Đường Tư Giai bắt đầu mô phỏng nét chữ của Đỗ Lăng.
Luyện được khoảng nửa tiếng, thần thái và tốc độ ký tên của chị ấy đã gần như giống hệt với Đỗ Lăng, còn nét chữ thì giống y như thật.
Cuối cùng, chị ấy lại ký tên lại một lượt lên trên tờ giấy, rồi giao cho tôi và Khả Nhi để chúng tôi so sánh chữ ký nguyên bản của Đỗ Lăng trong điện thoại, xem xem có thể phân biệt được không.
Hai chúng tôi nhìn một lúc lâu sau cũng không nhìn ra sơ hở nào.
Lúc này Đường Tư Giai mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy chị yên tâm rồi...”
Khả Nhi bật cười: “Không vấn đề gì rồi!”
Đường Tư Giai ngại ngùng mỉm cười: “Ừ.”
Chị ấy quay lại hỏi tôi: “Vậy tiếp theo nên làm gì?”
Tôi nhìn đồng hồ thấy đã mười giờ mười lăm phút rồi.
“Người đại diện ký tên của chính quyền thành phố Nam Đảo đó, chị có biết không?” Tôi hỏi chị.
“Biết.” Chị nói: “Bàn chuyện với bà ấy thì rất dễ, nói quan thoại là được rồi, bà ấy cũng không tiếp xúc nhiều với giám đốc Đỗ, sẽ không nhìn ra sơ hở nào đâu.”
“Ừm, vậy thì được.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Khả Nhi, chút nữa cậu đứng canh ở cửa phòng ngủ, theo quy tắc cũ, nếu như có yêu ma quỷ quái xông vào đây thì chém chết không tha!”
“Được” Khả Nhi nói.
Tôi đứng dậy rồi nói với Đường Tư Giai: “Đi theo em.”
Đường Tư Giai đứng lên: “Ừ!”
Đến phòng ngủ của Đỗ Lăng, tôi đóng cửa lại, tiếp đó tôi chuyển một chiếc sô pha để ở chính giữa phòng ngủ.
“Ngô Tranh, đây là...” Chị ấy không hiểu.
“Chút nữa chị ngồi ở đây.” Tôi nói: “Em ở bên cạnh chị giúp chị kiểm soát chị Đỗ Lăng.”
“Kiểm soát giám đốc Đỗ?” Chị ấy nhìn Đỗ Lăng đang nằm trên giường: “Kiểm soát như thế nào?”, “Chuyện này chị không cần hỏi.” Tôi nói: “Cứ làm theo lời em nói là được.”
Chị ấy gật đầu: “Ừ, được.”
Tôi đi đến trước mặt chị rồi lật người chị, bấm chỉ quyết làm một thông linh phù, một hợp thần phù trên lưng chị, tiếp đó lật người chị lại, đưa tay ra khẽ dứt lấy một sợi tóc trên đầu chị.
“Cần thêm một ít máu của chị.” Tôi nói với chị ấy.
“Ừ!” Chi ấy cắn rách ngón tay giữa của tay trái, hút lấy rồi quay người chuẩn bị nhổ đi.
“Đừng, dùng máu đó đi.” Tôi ngăn chị lại: “Há miệng ra.”
Chị ấy sững lại rồi lập tức nghe lời tôi mà há miệng ra.
Tôi dùng ngón tay lùa vào trong miệng chị, chỉ cảm thấy ấm ấm ươn ướt, thân người dường như có điện giật. Mặt tôi đỏ bừng, chấm lấy ít máu rồi thu tay lại: “Được rồi, chị nhổ đi.”
Chị ấy đỏ mặt gật gật đầu, quay người đi vài bước rồi nhổ máu trong miệng vào thùng rác, tiếp đó đi đến trước giường, rút lấy mấy tờ giấy lau lau miệng.
Tôi đưa máu ở trên ngón tay xoa lên trên tóc chị ấy, hình dung ra thế thân phù, ngón trỏ và ngón giữa của tay phải niết một cái rồi ném lên trên tóc chị. Tiếp đó đến bên giường, quấn chặt tóc đó lại, cẩn thận từng tí một đặt vào trong tai của Đỗ Lăng.
Đường Tư Giai lo lắng nhìn, không khỏi nuốt nước bọt cái ực.
Sợi tóc không thể nhét quá sâu, nếu không rất dễ không lấy ra được.
Cũng không thể nhét quá nông, nếu không sẽ rơi ra giữa chừng, vậy thì công cốc rồi.
Tôi khom người ở bên cạnh Đỗ Lăng, cẩn thận điều chỉnh lại một lúc, xác định không có sơ sót nào, lúc này mới đứng thẳng dậy.