Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 457 - Chương 457.

Chương 457. - Chương 457. -

Buổi họp báo tiến hành được mười lăm phút, Đỗ Lăng và phó trưởng Nam Cầm nhận những câu hỏi của phóng viên, lần lượt trả lời một số câu hỏi liên quan đến dự án khu công nghệ Nam Đảo.

Cả quá trình diễn ra vô cùng thuận lợi không có bất cứ vấn dề nào.

Sau khi buổi họp báo kết thúc, Đỗ Lăng và phó trưởng Nam Cầm cùng nhau đi dùng bữa trưa, sau đó cùng nhau uống trà, nói chuyện đến gần một giờ, lúc này phó trưởng Nam Cầm rời mới đi.

Đỗ Lăng tiễn bà ấy ra ngoài khách sạn.

Trước khi Nam Cầm lên xe, hai người lại nói nhỏ với nhau vài câu, sau đó phó trưởng Nam đó mỉm cười bước lên xe, rời khỏi Mỹ Á Vương Đô.

Đỗ Lăng vẫy tay với bà ấy rồi thở dài một hơi, quay người rảo bước vào trong khách sạn,

Đường Tư Giai biết tôi sắp không trụ được nữa.

Mấy phút sau, Đỗ Lăng ra khỏi thang máy đi đến bên ngoài cửa phòng Tổng thống, quay người dặn Chu Uyển: “Mọi người canh trừng ở đây, bất cứ người nào cũng không được đi vào.”

“Vâng, giám đốc Đỗ!” Đám người Chu Uyển nói.

Đỗ Lăng mở cửa bước vào phòng, đi thẳng vào phòng ngủ chính.

Khả Nhi nhìn thấy vội chạy lên đón: “Giám đốc Đỗ...À không, chị Đường, chị...”

Thân người Đỗ Lăng lập tức mềm nhũn, suýt chút nữa ngã nhào ra.

Khả Nhi vội ôm lấy chị ấy: “Chị!”

“Đỡ chị vào trong...nhanh...” Đỗ Lăng gắng gượng nói.

“Vâng!” Khả Nhi một tay bế chị lên đi vào phòng ngủ chính, đến bên cạnh chúng tôi: “Thiếu gia, giám đốc Đỗ quay lại rồi...”

Trước mặt tôi tối sầm lại, rầm một tiếng ngã nhào xuống đất, không biết gì nữa.

Không biết mất bao lâu thời gian.

Lúc tôi mở mắt ra lần nữa, tỉnh táo lại thì thấy xung quanh là màn đêm tối đen như mực, không nhìn được gì cả, trong lòng tôi có một người con gái, ấm áp vô cùng...

Tôi đứng hình mất vài giây rồi vuốt ve khuôn mặt và mái tóc của cô gái đó, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Là Khả Nhi...

Cô ấy nép trong lòng tôi, ôm chặt lấy tôi, hít thở đều đều, ngủ rất ngon lành.

Tôi đưa tay ra mò được đèn bàn, bật lên rồi cúi đầu nhìn Khả Nhi trong lòng mình, cẩn thận từng tí một đặt cô ấy nằm lên gối, rồi ngồi dậy.

Khả Nhi lập bừng tỉnh, lồm cồm bò dậy: “Thiếu gia, cậu không sao chứ?”

“Không sao rồi.” Tôi nói: “Có phải tôi hôn mê rồi không?”

“Ừ, cậu và chị Đường đều hôn mê bất tỉnh.” Cô ấy ngáp một cái: “Tôi đưa chị ấy về phòng ngủ rồi, còn cậu thì tôi bế cậu đến phòng ngủ này, sau đó tôi cũng mệt quá nên ôm cậu ngủ luôn...”

“Bây giờ cậu cảm thấy như thế nào?” Tôi hỏi.

“Không sao cả, chỉ là buồn ngủ...Không có tinh thần...” Cô ấy lại ngáp một cái.

Cô ấy sà đến ôm lấy tôi: “Chị Đường không sao đâu, chúng ta ngủ một lúc nữa đi, trời sáng rồi làm tiếp, được không?”

Tôi nhìn đôi mắt mệt rã rời của cô ấy liền mủi lòng, gật gật đầu: “Được, chúng ta ngủ thôi.”

Cô ấy dụi mắt gật đầu: “Ừ!”

Chúng tôi lại nằm xuống giường, tôi ôm cô ấy vào lòng, ôm thật chặt.

Khả Nhi đã quá mệt mỏi, rất nhanh sau đó đã ngủ say.

Đánh xong hắc bồ tát, chúng tôi chỉ quay về Thượng Kinh uống được bữa rượu, liền phải vội đi Nam Đảo. Chiến đấu liên tiếp với cường độ cao như vậy thì ngay cả người sắt cũng không trụ được, huống chi là một cô gái như cô ấy.

Chuyện ban sáng chỉ là bắt đầu mà thôi, còn trận đấu kịch liệt thực sự vẫn còn ở phía sau. Dành thời gian chuẩn bị thật tốt để không làm lỡ tiến độ làm việc, nhân lúc trời về đêm thì nghỉ ngơi cho tốt, hồi phục lại sức lực.

Tôi hít một hơi thật sâu rồi khẽ hôn lên trán cô ấy, đưa tay ra tắt cái đèn bàn.

Rất nhanh sau đó tôi cũng ngủ say.

...

Ngày thứ hai, Nam Đảo đổ mưa.

Chúng tôi ngủ một mạch tới trưa, nghe thấy tiếng sét đánh bên ngoài, lúc này mới tỉnh dậy.

Trải qua một đêm ngủ no nê, thể lực hai chúng tôi đã hoàn toàn hồi phục.

Chúng tôi lập tức thức dậy, chỉnh lại quần áo rồi đi ra khỏi phòng ngủ, đi đến phòng khách.

Đường Tư Giai đang ở cửa nói nhỏ với Chu Uyển gì đó, chúng tôi đi ra, chị ấy đang nói với Chu Uyển: “Là như vậy, em mau đi làm đi.”

“Vâng, Đường tiểu thư!” Chu Uyển nói.

Đường Tư Giai đóng cửa lại rồi rảo bước đến bên cạnh chúng tôi: “Ngô Tranh, em không sao chứ?”

“Không sao rồi ạ.” Tôi nói: “Còn chị thế nào?”

“Chị không sao.” Đường Tư Giai nhìn sang Khả Nhi: “Khả Nhi, em thì sao?”

Khả Nhi mỉm cười, rồi vỗ vỗ bộ ngực nhỏ xinh của mình: “Tràn trề sức sống!”

Lúc này Đường Tư Giai mới thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt.”

“Tình hình chị Đỗ Lăng thế nào rồi?” Tôi hỏi chị ấy.

“Vẫn hôn mê bất tỉnh, có điều thần sắc tốt hơn nhiều rồi.” Chị nói: “Vừa nãy lúc đi thăm chị ấy, chị gọi chị ấy mấy tiếng thì đôi mắt chị ấy chuyển động, hình như có phản ứng rồi.”

Tôi suy nghĩ rồi nhìn hai người họ: “Hai người đợi ở phòng khách, để em đi xem sao.”

“Được!” Hai người con gái gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment