Khả Nhi liếc nhìn lưới máu đó một cái rồi bóng người nhanh như chớp chạy đến bên tôi, đưa chiếc gương cho tôi: “Thiếu gia, lấy được rồi!”
Tôi vội đón lấy rồi quan sát kỹ, thì lại phát hiện được bên trong chiếc gương hoàn toàn không có linh hồn của Đỗ Lăng.
Tôi sững sờ: “Đây...”
“Sao vậy?” Khả Nhi vội hỏi.
Tôi nhìn cô ấy, vừa định nói.
Rầm một tiếng, cánh cửa sắt khổng lồ ở cửa vào địa cung hạ xuống, ngay lập tức chúng tôi bị nhốt ở bên trong địa cung.
Hai chúng tôi liếc nhìn cách cửa sắt một cái rồi mặc kệ nó, tiếp tục nói về chuyện chiếc gương.
“Linh hồn chị Đỗ Lăng không có ở trong gương.” Tôi nói với cô ấy: “Trận pháp vừa được phá thì chị ấy đã bị chuyển đến một chiếc gương khác.”
Khả Nhi sững sờ: “Chiếc gương khác á? Chuyện này...”
“Chiếc gương có tổng cộng có hai cái, phân làm âm và dương, thực tế là cùng một thể.” Tôi nhìn chiếc gương trong tay: “Trên trước gương này có lẽ đã cho thêm kết giới rồi, thế nên khi trận pháp vừa bị phá thì linh hồn của chị Đỗ Lăng lập tức bị di chuyển đi rồi.”
“Vậy không phải chúng ta tốn công rồi à?” Khả Nhi hỏi.
“Cũng không đúng.” Tôi trút hơi dài, chỉ vào lưới máu sà xuống kia: “Quỷ mẫu thiên la trận kia bị phá rồi, chúng ta lấy được một chiếc gương, bắt đầu từ bây giờ, tôi đều có thể cảm nhận được nhất cử nhất động của của bọn chúng, chúng không thể thoát được.”
“Vậy thì tốt...” Lúc này Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Thiếu gia, vậy chiếc gương kia đang ở đâu?”
“Ở Nam Đảo.” Tôi quay người nhìn Trình Tuyết: “Người đàn ông đó và thượng sư của bà ta đang gấp rút chạy ra sân bay, bọn chúng biết Thanh Long tự xảy ra chuyện rồi, đang chuẩn bị tháo thân đến khu vực Tây Tạng, đi cầu xin sự giúp đỡ của sư huynh của thượng sư đó.”
“Vậy để Chu Uyển lập tức ra sân bay chặn bọn chúng lại!” Khả Nhi vội nói.
Tôi nhìn cô ấy rồi lắc đầu: “Ngăn không nổi đâu, Chu Uyển đi đến thì cũng là nộp mạng vô ích thôi, chuyện này phải nghĩ kế đường dài, chúng ta ra ngoài trước đã, trên đường tôi sẽ nói với cậu.”
“Được!” Cô ấy gật đầu.
Tôi chỉ vào cửa sắt ở cửa vào: “Phá cửa đó cho tôi!”
Khả Nhi quay đầy nhìn một cái rồi xắn tay áo lên, rồi đi đến đạp một cước mạnh, rầm một tiếng, đá bay cánh cửa sắt nặng gần một tấn đó đi.
Cô ấy quay người lại nhìn tôi: “Thiếu gia, được rồi!”
“Cậu dẫn Trình Tuyết ra ngoài trước đi.” Tôi nói: “Cách ra xa một chút, tôi phóng hỏa nơi này rồi ra luôn.”
“Được.” Khả Nhi nhìn Trình Tuyết: “Ê, bà cô! Đi thôi!”
Trình Tuyết không động đậy gì.
“Đi ra ngoài cùng Khả Nhi.” Tôi bảo bà ta.
Trình Tuyết giống như người đầu gỗ, bà ta từ từ đi đến bên cạnh Khả Nhi rồi dừng lại.
Khả Nhi nhún nhún vai: “Được rồi, bây giờ nghe lời tôi chứ? Đi thôi, bà ấy!”
Trình Tuyết lướt qua cô ấy rồi đi ra ngoài.
Khả Nhi nhìn tôi: “Thiếu gia, tôi đợi cậu ở bên ngoài!”
“Ừ.” Tôi gật đầu.
Cô ấy quay người rời đi.
Tôi đợi khoảng mấy chục giây, có lẽ họ đã đến nơi an toàn rồi, tôi cất chiếc gương đi rồi quay người bắt đầu bày trận.
Ngay sau đó, một luồng kim quang hạ đất, linh khí trường mạnh mẽ nổi lên trên lan rộng chạy ra khỏi địa cung, nhanh chóng bao trùm lấy cả nửa Thanh Long tự.
Thực ra tôi hoàn toàn có thể ra bên ngoài để phóng hỏa cửu tinh tụ linh trận nhưng tôi lo không đốt sạch những vật tà môn ở dưới đây thế nên châm lửa ở đây thì tốt hơn.
Sau khi cửu tinh tụ linh trận bắt đầu vận hành, tôi tập trung tinh thần rồi hình dung ra ngũ lôi trận linh phù và liệt hỏa phù, ngón tay phải và ngón tay trỏ của tay phải niết một cái đưa chúng lần lượt bay vào giữa cửu tinh tụ linh trận. Lúc bắn xong liệt hỏa phù vào trong trận pháp một cái, tôi quay người chạy khỏi địa cung như một bóng ma chạy vèo ra bên ngoài.
Đoàng một tiếng dữ dội, đất ở dưới bắt đầu rung mạnh.
Từ dưới đất lẫn trên nền đất, ngọn lửa xung thiên, bốc cháy hừng hực. Ngay lập tức nửa Thanh Long tự bốc cháy thành biển lửa.
Tôi chạy ra khỏi Thanh Long tự, đến bên cạnh Khả Nhi và Trình Tuyết, thở hắt ra một hơi dài.
“Thiếu gia!” Khả Nhi vội chạy đến kéo chặt lấy tay tôi, lo lắng nhìn tôi một lượt: “Không bị thương chứ?”
“Không sao, có tị hỏa phù mà.” Tôi mỉm cười với cô ấy: “Yên tâm.”
Lúc này Khả Nhi mới thở phào nhẹ nhõm gật đầu: “Ừ.”
Tôi quay đầu nhìn Trình Tuyết, rồi đi đến trước mặt bà ta, bấm chỉ quyết ấn vào ấn đường của bà ấy, giải bỏ khổi lổi phù.
Trình Tuyết choàng thức tỉnh, hét lên kinh hãi rồi vội lùi ra sau: “Mày! Mày làm gì vậy? Mày...”
Bà ta ngẩng đầu lên nhìn thấy đám lửa lớn của Thanh Long tự, lập tức sững sờ: “Đây...đây...”
“Mồng bốn tháng sáu cách đây ba năm, chính bà đã kéo chị tôi đi đến nơi hội phật học ở Bắc Tứ Hoàn, giới thiệu chị ấy cho thượng sư của bà.” Tôi nhìn thẳng vào bà ta: “Thượng sư của bà nói với chị tôi rằng, bản thân cả đời không màng danh lợi, chỉ muốn đẩy mạnh mật pháp. Ngoại ô phía tây Thượng Kinh có một tàn tích chùa cổ, từng là nơi quốc sư Bát Tư Ba của triều Nguyên dừng chân giảng kinh, ông ta nói ông ta đã từng thể hiện nguyện vọng lớn lao trước phật rằng thề sẽ tu sửa lại chùa cổ này để làm nơi dành cho đạo mật tông, đẩy mạnh phật pháp. Lúc đó, bà ở bên cạnh chị tôi, sau khi thượng sư của bà nói xong thì bà chủ động cúng năm mươi vạn, sau đó ra hiệu cho chị tôi nói là đây là cơ hội tích đại phúc, và bảo chị ấy cũng cúng theo. Chị tôi hoàn toàn không tin vào mật giáo, nhưng nể tình bà mà cuối cùng chị ấy đã chi ra một nghìn năm trăm vạn, là như vậy đúng không?”