(*) Thay vì hủy hoại thể xác của ai đó, thì ta sẽ nói thẳng ra và chỉ trích người đó, hại họ về mặt tinh thần, khiến họ sụp đổ, thống khổ, sống không bằng chết.
Trình Tuyết sững sờ: “Mày...mày...”
Tôi đi đến trước mặt bà ta rồi khom người xuống: “Một nghìn năm trăm vạn đó, thượng sư của bà đã chia cho bà một trăm năm mươi vạn, số tiền còn lại dùng để tu sửa Thanh Long tự này. Trước đây đống tàn tích này chính là một đạo quán được xây dựng vào cuối triều Minh, hoàn toàn không phải nơi mà quốc sư Bát Tư Ba giảng kinh. Tất cả đều là câu chuyện mà thượng sư của bà bịa đặt, đúng không?”
“Tao...mày...” Trình Tuyết kinh sợ nhìn tôi, vô thức nuốt nước bọt.
“Chị tôi đối tốt với bà, không những lo cho chuyện làm ăn của bà mà còn rất nể mặt bà.” Ánh mắt tôi lạnh tanh: “Nhưng bà thì sao?”
“Tao...” Bà ta muốn nói nhưng lại ngừng lại, lồng ngực không ngừng phập phồng.
“Thanh Long tự này mà các người xây ba năm là một cái bẫy sắp đặt trước, các người cũng dùng ba năm để sắp đặt.” Tôi nhìn bà ta: “Người anh họ của chị tôi hại chị ấy, là vì muốn chiếm tài sản của chị ấy, bà hại chị tôi là vì muốn được hưởng lợi theo, còn vị thượng sư của bà thì sao? Ông ta vì cái gì?”
“Mày đã biết hết rồi, hà tất gì phải hỏi tao?” Bà ta đột nhiên lớn tiếng: “Mày biết được những chuyện đó thì đã làm sao? Có bản lĩnh thì đi báo cảnh sát đi! Để xem họ họ có tin lời mày không!”
“Tại sao thượng sư của bà lại hại chị tôi?” Tôi nhìn chằm chằm vào bà ta.
“Mày biết rồi, đâu cần phải hỏi tao?” Bà ta gào lên phẫn nộ.
“Tôi biết.” Tôi rất bình tĩnh: “Nhưng bây giờ tôi lại hỏi bà là tôi muốn chính miệng bà nói!”
Bà ta bật cười, nụ cười tuyệt vọng: “Ngô Tranh! Mày...mày không thấy mày rất quá đáng à?”
“Là tôi quá đáng hay các người quá đáng?” Tôi nhìn bà ta: “Nói, tại sao thượng sư của bà lại hại chị tôi?”
“Tôi...” Bà ta gần như sụp đổ: “Tôi...”
“Nói!” Tôi hét lên phẫn nộ.
Bà ta ta sợ vãi linh hồn, nghiến răng: “Được! Tôi nói! Tôi nói! Tại sao thượng sư của tôi lại hại cô ta? Bởi vì cô ta phụ lòng tốt của người khác! Thế nên thượng sư muốn cô ta chết!”
Tôi lạnh lùng nhìn bà ta, im lặng.
Thứ Trình Tuyết sợ chính là sự trầm mặc của tôi.
Bà ta cười chua chát, tuyệt vọng nhìn tôi: “Được! Cậu lợi hại! Tôi nói! Tôi sẽ nói hết! Thượng sư của tôi thích cô ta, muốn tu luyện cùng cô ta để cô ta làm minh phi của ông ấy! Đỗ Lăng phụ lòng tốt của ông ấy, không những từ chối thượng sư mà còn đối đầu với thượng sư! Ha ha...từ đó trở đi, thượng sư bắt đầu điên đảo vì cô ta, lưu luyến nhớ mong, lại còn lạnh nhạt vứt bỏ tôi sang một bên! Tôi! Trình Tuyết! Tôi mới chính là minh phi của ông ấy! Ông ấy ngủ với tôi mười năm, mười năm ròng rã! Trước đây ông ấy nói tôi là minh phi kiếp trước của ông ấy, ông ấy muốn dẫn theo tôi đi tu hành, tương lai sẽ đưa tôi đến cõi cực lạc, khiến tôi trở thành bồ tát! Tôi đã tin! Mẹ nó tôi thực sự đã tin ông ấy! Tôi mất cả mười tuổi xuân hiến dâng cho ông ấy nhưng cuối cùng thì sao? Đỗ Lăng vừa xuất hiện thì cái gì cũng thay đổi...thay đổi hết...”
Bà ta vừa khóc vừa cười, nước mắt chảy ra như suối: “Tôi ..tôi rất hận ông ta...nhưng tôi càng hận Đỗ Lăng...rốt cuộc chỗ nào tôi không bằng cô ta? Dựa vào đâu mà người đàn ông tôi yêu bằng cả trái tim này chỉ nhìn cô ta một cái liền lạnh nhạt với tôi? Dựa vào đâu hả?”
Bà ta ngẩng lên hỏi trời, khóc như mưa.
Tôi lặng lẽ nhìn bà ta một lúc rồi hít một hơi sâu: “Thế nên đây chính là thứ mà bà coi là vì tình yêu ấy à...”
“Tôi biết đây chỉ là cái cớ, tự lừa dối người!” Bà ta vừa khóc vừa nói: “Ông ta không thích tôi nữa, ông ta chỉ muốn lợi dụng tôi để có được Đỗ Lăng thôi. Ông ta để tôi cầm gương linh âm dương đi đánh cắp linh hồn của Đỗ Lăng, sau đó lại sai tôi canh trừng ở đây, nói là thầy phong thủy thiếu niên bên cạnh Đỗ Lăng nhất định sẽ đến, chỉ cần bọn cậu đến thì bọn cậu nhất định sẽ chết ở đây. Ông ta bảo tôi làm con mồi, nói chỉ cần các cậu chết đi rồi thì ông ta có thể khống chế được Đỗ Lăng. Ông ta nói Đỗ Lăng cũng là minh phi của ông ta. Sau khi sự việc xong xuôi thì ông ta chỉ cần Đỗ Lăng, còn về tài sản của cô ta, ông ta không cần một cắc nào, đều cho tôi với Trương Cường! Tôi biết ông ta lừa tôi...nhưng tôi vẫn tin, tôi không thể không tin, tôi bỏ ra mười năm tuổi xuân, tôi vì canh bạc này mà bỏ ra quá nhiều, tôi đã không còn gì để thua nữa rồi...”
Bà ta ôm lấy mặt mình, khóc không thành tiếng.
“Trương Cường...” Tôi mỉm cười bình thản, rồi đứng dậy nhìn Khả Nhi: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ.” Khả Nhi gật đầu.
Tôi nhìn Trình Tuyết trên đất một cái rồi dẫn Khả Nhi quay người chuẩn bị đi.