“Ngô Tranh...” Trình Tuyết khóc sướt mướt, tuyệt vọng nhìn tôi: “Chúng tôi đều tưởng cậu chỉ làm một đứa trẻ con...không ngờ, cậu mới chính là sói đội lốt người...sát nhân chu tâm, chính cậu là sát nhân chu tâm!”
Tôi trầm mặc giây lát rồi hít một hơi thật sâu: “Trời tạo nghiệp, có thể tránh; tự tạo nghiệp, nghiệp quật chết tươi...thượng sư của bà sẽ không màng đến chuyện sống chết của bà đâu, nhân lúc Đỗ gia chưa ra tay thì bà mau đi đi...”
Trình Tuyết lập tức nín khóc, cả người đờ đẫn ra đó.
Tôi không nói gì thêm liền dẫn Khả Nhi đi về phía xa xa.
Trình Tuyết đờ đẫn nhìn theo bóng hình của hai chúng tôi, một lúc lâu sau bà ta giống như một pho tượng nặn, toang một tiếng vỡ nát cõi lòng, người mềm nhũn ngã gục xuống đất, tuyệt vọng hoàn toàn...
Ra khỏi Thanh Long tự, chúng tôi rất nhanh sau đó đã đến nơi đỗ xe.
Sau khi lên xe, tôi dựa lưa lên ghế rồi thở dài một hơi.
“Thiếu gia, cậu không sao chứ?” Khả Nhi hỏi nhỏ.
“Không sao...” Tôi ngập ngừng rồi quay đầu nhìn quán lẩu xa xa: “Tôi đói rồi, đi ăn chút gì đi.”
“Được!” Khả Nhi gật đầu.
Chúng tôi mở cửa xuống xe, đi về phía quán lẩu.
Vào trong quán, chúng tôi tìm một cái bàn chỗ yên tĩnh và ngồi xuống, kêu phục vụ đến gọi một nồi đồng và gọi thịt dê và rau, ngoài ra gọi thêm mười chai Bắc Băng Dương*
(*) một loại nước ngọt có gas
Rất nhanh sau đó, lẩu đã được mang lên.
Tôi cầm đũa lên rồi gắp mấy miếng thịt nhúng vào trong nồi lẩu, chấm vào gia vị rồi cho tọt vào miệng.
Khả Nhi rót nước ngọt có gas cho tôi: “Thiếu gia, đừng nghĩ nữa, nào, chúng ta cạn ly!”
Tôi nâng cốc lên: “Nào, cạn!”
Chúng tôi lấy nước ngọt đó thay rượu, uống một hơi hết sạch.
Cô ấy lại rót cho tôi, lúc này mới cầm đũa lên bắt đầu ăn.
“Thiếu gia, cậu thương hại Trình Tuyết à?” Cô ấy hỏi tôi.
“Loại người như bà ta không đáng để thương hại.” Tôi nói.
“Vậy vừa nãy cậu...” Cô ấy không hiểu.
“Tôi đang nghĩ bước tiếp theo nên làm gì.” Tôi nói: “Lạt ma đó và Trương Cường chuẩn bị đi khu vực Tây Tạng tìm người giúp đỡ, chúng ta phải cứu chị Đỗ Lăng thì nhất định phải đi khu vựcgTây Tạnh. Nhưng mà...”
“Nhưng mà sao?” Cô ấy hỏi tôi.
Tôi nhìn cô ấy một cái rồi buông đũa xuống: “Lạt ma này không khó để đối phó nhưng tên Trương Cường đó lại là anh họ của Đỗ Lăng, bố mẹ của chị Đỗ Lăng còn thân thiết với hắn hơn là con trai ruột của mình, đây mới là khó xử này.”
Khả Nhi cũng buông đũa xuống: “Vậy là sao?”
“Muốn cứu chị Đỗ Lăng thì nhất định phải lấy được chiếc gương còn lại.” Tôi nói: “Chúng ta đi khu vực Tây Tạng, lên rừng đao xuống biển lửa cũng không vấn đề gì nhưng vấn đề ở đây là Trương Cường là kẻ chủ mưu chuyện này, chính hắn ta lợi dụng lòng yêu mến của lạt ma đó đối với chị Đỗ Lăng kích đểu ông ta dùng tà thuật để hại chị Đỗ Lăng. Chiều ngày khôm kia, trên chiếc gương mà Trình Tuyết mang đến Mỹ Á Vương Đô đó có tế máu của hai người, một là của lạt ma, còn lại là của Trương Cường.”
“Tế máu?” Khả Nhi nhíu mày: “Bọn chúng tế máu gương đồng làm gì vậy?”
“Bởi vì bọn chúng đều muốn có được chị Đỗ Lăng.” Tôi nói: “Trương Cường đã thích chị Đỗ Lăng từ lâu, luôn muốn có được chị ấy. Còn điều bất ngờ là mẹ của chị Đỗ Lăng không những không phản đối mà còn cảm thấy đây là chuyện tốt, cảm thấy như vậy thì thân càng thêm thân...”
“Đ- má!” Khả Nhi kinh ngạc nhìn tôi: “Cái bà già đó nghĩ cái quái gì vậy?”
“Bà ta thương cháu trai, chỉ cần cháu trai muốn thì cái gì bà ta cũng cho hết.” Tôi nói: “Chị Đỗ Lăng không đồng ý thì bà ta liền ép chị Đỗ Lăng, cuối cùng hai mẹ con làm căng quá, chị Đỗ Lăng vì chuyện này mà chuyển đến khu biệt thự cũ của Đỗ gia, một mình sống ở đó.”
“Giám đốc Đỗ thực sự không dễ dàng gì...” Khả Nhi thở dài: “Vậy về sau thì sao?”
“Về sau, chính cha chị ấy cùng anh trai đều phải đối và gây áp lực cho bà ấy, nên chuyện này mới coi như bỏ.” Tôi nói: “Chuyện này đã dấy lên sự bất mãn tột cùng của Trương Cường, hắn ta đã ngầm thề rằng cả đời này không từ thủ đoạn nào, nhất định phải chiếm được cô em họ. Thể hiện ra ngoài không được thì hắn liền ngấm ngầm ra tay, một mặt tỏ vẻ hiếu thuận, hiểu chuyện trước mặt hai vị phụ huynh của Đỗ gia, xúi giục li gián. Với sự xúi giục của hắn mà quan hệ của cha mẹ chị ấy ngày càng tệ. Cuối cùng anh của chị Đỗ Lăng tức giận đi ra nước ngoài rồi. Sau khi hắn ép anh trai của chị ấy ra đi, thì hắn lại bắt đầu xúi bẩy người cô của mình, nói rằng bản thân không buông được chị Đỗ Lăng. Mẹ của chị ấy cảm thấy đứa con trai ruột của mình không đáng tin cậy và thấy đứa cháu trai này tốt thế nên đã đồng ý...”
“Ha ha, con trai ruột không đáng tin, còn thằng cháu trai thì tốt hơn?” Khả Nhi cười lạnh: “Cái bà già này bị bệnh à? Không phân biệt được ruột thịt và người ngoài à?”