Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 470 - Chương 470. Kế Hoạch Thứ Hai

Chương 470. Kế Hoạch Thứ Hai Chương 470. Kế Hoạch Thứ Hai

“Đúng.” Tôi gật đầu: “Hắn ta hoàn toàn không ý thức được, chú thể sẽ khiến cho cơ thể của chị Đỗ Lăng bị thương rất nặng. Nếu không phải tôi nhận được điện thoại và bảo chị Tư Giai kịp thời dùng đăng trận giữ linh hồn còn sót lại của chị ấy và trông nom chị ấy một đêm thì chị Đỗ Lăng hoàn toàn không trụ được đến sáng, sớm đã mất mạng rồi.”

Cô ấy trầm mặc hồi lâu rồi hít một hơi thật sâu, lắc đầu: “Tôi hiểu cậu kiêng dè điều gì rồi...”

“Tế máu và tà chú dung hợp thành một thể.” Tôi nói: “Nếu như cứu chị Đỗ Lăng thì nhất định phải phá chiếc gương đó, nhưng như vậy Trương Cường và lạt ma nhất định sẽ bị lời nguyền cắn trả, họ sẽ chết chắc luôn.”

“Cậu sợ cha mẹ của giám đốc Đỗ sẽ không chấp nhận được...” Cô ấy nhìn tôi: “Sợ họ nghĩ không thông, không chịu được sự đả kích này...”

“Họ nhất định không chịu được.” Tôi nói: “Trương Cường tội nặng không thể dung tha, trong lòng họ, hắn ta là đứa trẻ không có mẹ. So với chị Đỗ Lăng, thực ra người mà họ để tâm hơn chính là tên Trương Cường.”

“Vậy cũng không thể vì chuyện này mà không cứu giám đốc Đỗ chứ?” Khả Nhi nhíu mày: “Không thể vì để hai ông bà già đó thỏa lòng mà để mặc cho hai tên bại hoại đó hủy hoại giám đốc Đỗ được!”

“Chúng ta nhất định phải cứu chị Đỗ Lăng.” Tôi nói: “Nhưng chuyện này phải đợi đã...”

“Chờ đợi?” Cô ấy không hiểu: “Cậu đợi cái gì vậy?”

“Đợi người Đỗ gia tìm chúng ta.” Tôi nói: “Chúng ta là thầy phong thủy, theo quy tắc thì nhất định để người Đỗ gia tìm chúng ta và nhờ chúng ta xử vụ này, như vậy chúng ta mới có thể bắt đầu cứu người, trước đây là chị ấy trong tình hình nguy cấp, tôi không suy nghĩ nhiều thế nên chúng ta mới trực tiếp đi đến Nam Đảo, sau đó lại quay Thượng Kinh rồi. Bây giờ nên dựa theo quy tắc mà làm.”

“Cậu nói đúng.” Cô ấy gật đầu: “Phải để người Đỗ gia biết được tính nghiêm trọng của vấn đề để họ chủ động nhờ chúng ta việc này, sau đó chúng ta mới có thể tiếp tục xử lý việc sau đó.”

“Đúng, thế nên chúng ta không thể gấp gáp đi khu vực Tây Tạng được.” Tôi nói: “Ăn xong thì chúng ta quay về căn biệt thự của Đỗ gia, đợi ở đó một đêm. Cho người Đỗ gia chút thời gian cũng như cho Trương Cường và lạt ma đó chút thời gian, chúng ta cũng có thể lợi dụng khoảng thời gian này để nghỉ ngơi cho tốt.”

“Cho Trương Cường và lạt ma thêm chút thời gian?” Cô ấy không thiểu: “Thiếu gia, nói như vậy...”

“Lạt ma biết chiếc gương trong tay ông ta một khi bị tôi cướp được rồi phá nó, vậy thì ông ta và Trương Cường nhất định sẽ chết.” Tôi nói: “Nếu như chúng ta không gấp gáp đi khu vực Tây Tạng thì hắn sẽ đi tìm sư huynh của hắn, bày thiên la địa võng, đợi chúng ta đến đó cứu người nhưng nếu chúng ta truy đuổi riết bọn chúng, nhất thời chó cùng dứt dậu ném luôn chiếc gương đó đi, như vậy thì rắc rối rồi.”

Khả Nhi hiểu ra.

Tôi cầm đôi đũa lên rồi tiếp tục nhúng thịt: “Thế nên chúng ta không cần vội vàng làm gì, nào, ăn tiếp thôi.”

Khả Nhi suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Nhưng bây giờ linh hồn của giám đốc Đỗ ở trong chiếc gương đó, mà trên chiếc gương đó có tế máu, nếu để lâu liệu có...”

“Chuyện này không cần phải lo.” Tôi nói: “Ăn xong tôi sẽ đi xử lý.”

Khả Nhi thở phào: “Vậy thì được...”

Tôi nhìn cô ấy một cái: “Đừng nghĩ nữa, ăn đi!”

“Ừ.” Khả Nhi cầm đưa lên rồi tiếp tục gắp rau, hỏi tiếp: “Thiếu gia, nếu mình không nói ra chuyện này thì người Đỗ gia có biết không?”

“Họ đã biết rồi.” Tôi vừa ăn vừa nói.

“Biết rồi á?” Cô ấy sững lại: “Sao biết được vậy?”

“Trương Cường và lạt ma biết bên Thanh Long tự xảy ra chuyện thế nên trên đường đến sân bay, bọn chúng đã bắt đầu thực hiện kế hoạch thứ hai rồi.” Tôi nói.

“Kế hoạch thứ hai?” Khả Nhi nhìn tôi: “Là gì vậy?”

“Đòi tiền Đỗ gia.” Tôi nói: “Bọn chúng đã dùng bia đỡ đạn khác liên lạc với người Đỗ gia. Bây giờ Đỗ gia đã có được tin tức rồi, họ đang đến Nam Đảo để xác nhận, chắc chị Tư Giai sẽ gọi đến đây sớm thôi.”

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ừ.”

Chúng tôi tiếp tục ăn, được mấy phút thì Đường Tư Giai gọi tới.

Tôi cầm điện thoại lên xem rồi lập tức nghe máy: “Alo, chị à.”

“Ngô Tranh, vừa nãy cha ruột của giám đốc Đỗ gọi điện đến hỏi là có phải giám đốc Đỗ xảy ra chuyện rồi không.” Đường Tư Giai nói: “Chị muốn giấu họ nhưng hình như ông ấy biết hết mọi chuyện rồi, thế nên chị không còn cách nào khác chỉ có thể nói thật ra thôi...”

“Không sao.” Tôi vừa ăn vừa nói: “Họ cũng bên biết rồi.”

Lúc này Đường Tư Giai thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp: “Chị đã kể lại chuyện em và Khả Nhi cứu giám đốc Đỗ cho ông ấy nghe rồi, ông ấy bảo chị gọi điện cho em, bảo là bác ấy sẽ lập tức phái người đến căn biệt thự lớn của Đỗ gia, đón em và Khả Nhi đến căn biệt thự cũ của Đỗ gia. Chị bảo ông ấy là để chị hỏi ý của em trước đã, sau đó sẽ gọi điện trả lời sau.”

Bình Luận (0)
Comment