Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 471 - Chương 471.

Chương 471. - Chương 471. -

“Tối nay em không đi đâu.” Tôi nói: “Đợi ngày mai sau khi anh trai của chị Đỗ Lăng quay về thì bảo họ đến đón bọn em.”

“Được!” Đường Tư Giai hiểu ra: “Để chị gọi điện cho ông ấy!”

Tôi tắt điện thoại đi rồi bỏ xuống, tiếp tục ăn.

Khả Nhi tò mò hỏi tôi: “Thiếu gia, tại sao phải đợi anh của giám đốc Đỗ quay lại?”

“Chuyện này rất quan trọng, không thể chỉ kỳ vọng vào sự quyết tâm của hai ông bà này.” Tôi nói: “Anh của chị Đỗ Lăng làm việc quả quyết, nhanh chóng, nhất định đợi anh ấy quay về đưa ra quyết định cuối cùng và chủ trì đại cục, thì chúng ta mới có thể làm tiếp chuyện này. Nếu anh ấy không quay lại thì chúng ta tuyệt đối không gặp mặt hai người họ.”

Khả Nhi gật đầu: “Ừ! Tôi hiểu rồi!”

Tôi gắp thịt rồi chấm vào nước chấm, cho tọt vào miệng.

Sau khi ăn xong, hai chúng tôi quay lại chỗ đỗ xe, lấy xe rồi đi về căn biệt thự lớn của Đỗ gia.

Trên đường, Đường Tư Giai lại gọi điện đến.

“Ngô Tranh, ông ấy lại vừa gọi điện cho chị nói là ông ấy và mẹ của giám đốc Đỗ rất lo lắng, bảo chị hỏi em là họ có thể đi đến căn biệt thự lớn của Đỗ gia để gặp mặt em trước không?” Chị ấy hỏi.

“Không được.” Tôi bình thản nói: “Trước khi anh của chị Đỗ Lăng quay lại thì em không gặp bất cứ người nào.”

Đường Tư Giai trầm mặc một lúc: “Được, vậy để chị nói với họ.”

“Chị, em bity chị đang ở thế kẹp ở giữa rất khó xử.” Tôi ngập ngừng: “Chị nói với họ là không phải em kiêu căng, khoe mẽ mà làm như vậy là để cứu người.”

“Chị hiểu mà, em yên tâm.” Đường Tư Gia nói: “Chuyện này cứ để chị xử lý, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, đừng để phân tâm.”

“Vâng!”

Tôi tắt điện thoại rồi ngẫm nghĩ, dặn Khả Nhi: “Đừng quay về căn biệt thự lớn của Đỗ gia nữa, tìm khác sạn đi.”

“Ừ, được!” Khả Nhi gật đầu.

Tôi lấy chiếc gương đồng ra rồi nhìn kỹ, thấy bên trên tỏa ra một lớp khí đen nhàn nhạt thoang thoảng.

Tôi tập trung tinh thần rồi bấm chỉ quyết, niệm chú: Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, sắc!

Niệm xong, dùng thủ quyết ấn vào gương đồng.

Khí đen lập tức biến mất, chiếc gương đồng đã bị phong ấn.

Hai chiếc gương đồng phân làm âm và dương, thực chất cùng một thể, chiếc gương này đã bị tôi phong ấn, còn chiếc gương kia của lạt ma đồng thời cũng bị phong ấn theo. Như vậy, tế máu và tà chú ở trên gương đồng đó không thể ảnh hưởng đến linh hồn của Đỗ Lăng.

Tôi bỏ chiếc gương xuống rồi nhìn con đường phía tước, tính toán thời gian hành động của lạt ma.

Chuyến bay mà ông ta và Trương Cường ngồi đã cất cánh rồi, nó bay về phía Dung Thành*

(*) Dung Thành là tên viết tắt của Phù Dung thành, tên gọi khác của Thành Đô của tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.

Sư huynh của lạt ma đang ở trong một ngôi miếu mật giáo ở gần giáp ranh giữa Tây Tạng và Tứ Xuyên, ngôi miếu đó ở trên núi, cách Dung Thành hơn chín trăm ki lô mét. Kế hoạch của bọn chúng là đầu tiên đến Dung Thành, sau đó đi xe đến ngôi miếu đó. Bởi vì trên đường phải đi qua núi tuyết, nhanh nhất thì bọn chúng phải đến sáng ngày kia thì mới có thể đến nơi đó.

Anh trai của Đỗ Lăng biết được tin em gái xảy ra chuyện thế nên anh ấy đang tức tốc ra sân bay, sáng ngày mai có thể quay về đến Thượng Kinh. Buổi sáng tôi sẽ gặp mặt người Đỗ gia, buổi chiều bay thẳng đến Dung Thành, lúc qua núi tuyết sẽ dùng khinh thân phù, muộn nhất thì trưa ngày kia cũng có thể đến được ngôi miếu đó.

Nếu thời gian kịp được thì sẽ không lỡ việc.

Tôi thở dài một hơi, trong lòng lập tức thấy yên tâm.

Đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.

Buổi sáng ngày thứ hai, chúng tôi đến căn biệt thự lớn của Đỗ gia, gặp cha mẹ và anh trai của Đỗ Lăng.

Cha của Đỗ Lăng là Đỗ Thành, mẹ là Trương Ninh, sắc mặt của họ rất tiều tụy, trong mắt hằn đầy tia máu. Đêm qua, sau khi họ nhận được điện thoại của Đường Tư Giai, đã trực tiếp đi đến căn biệt thự lớn của Đỗ gia, họ ở đây đợi tôi và Khả Nhi, đợi trắng cả đêm.

Anh của Đỗ Lăng là Đỗ Nghệ, anh ấy lớn hơn chị Đỗ Lăng hai tuổi, vóc dáng cao lớn, khuôn mặt cương nghị và đôi mắt cũng ửng đỏ. Sau khi nhận được tin suốt cả đêm anh ấy vội từ nước ngoài quay lại.

Sau khi chào hỏi, chúng tôi cùng nhau lên lầu, đi vào phòng sách nói chuyện của Đỗ Lăng.

Cô quản gia mang trà lên cho chúng tôi, sau đó cùng cô hầu nữ đi ra khỏi phòng sách và đóng cửa lại.

Trong phòng sách lập tức trở nên yên tĩnh.

Vợ chồng Đỗ Thành và Đỗ Nghệ nhìn nhau, tiếp đó Đỗ Nghệ hỏi tôi: “Ngô Tranh huynh đệ, rốt cuộc em gái của tôi bị làm sao vậy? Rốt cuộc là ai hại em ấy?”

“Trương Cường.” Tôi thờ ơ nói.

“Trương Cường.” Vợ chồng Đỗ Thành sững sờ: “Trương Cường nào cơ?”

“Cháu trai của bác, anh họ của chị Đỗ Lăng, Trương Cường.” Tôi nhìn Trương Ninh: “Anh ta là kẻ chủ mưu việc này.”

“Chuyện...Chuyện này sao có thể?” Trương Ninh cảm thấy khó tin: “Ngô Tranh à, có phải cháu nhầm rồi không?”

“Không nhầm đâu bác.” Tôi nói: “Chính là Trương Cường.”

Bình Luận (0)
Comment