Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 472 - Chương 472. Một Giọt Máu Đào Hơn Ao Nước Lã

Chương 472. Một Giọt Máu Đào Hơn Ao Nước Lã Chương 472. Một Giọt Máu Đào Hơn Ao Nước Lã

“Nhưng Trương Cường không phải người như vậy.” Trương Ninh rất kích động: “Nó...nó thích Đỗ Lăng vậy mà, sao nó có thể hại con gái bác chứ? Hơn nữa, nó cũng không biết tà thuật gì đó! Nhất định là cháu đã nhầm rồi! Nhất định là nhầm rồi!”

“Đúng vậy.” Đỗ Thành cũng nói: “Ngô Tranh, bác nghe Đường tiểu thư nói là cái người tên Trình Tuyết dùng cái gương gì đó lấy đi linh hồn của Lăng Lăng, trong chuyện này sao có thể có Trương Cường chứ? Có phải cháu nhầm rồi không?”

Tôi mỉm cười bình thản: “Không nhầm đâu, chính là anh ta.”

“Cháu có chứng cứ không?” Trương Ninh kích động hỏi.

“Không có chứng cứ.” Tôi nhìn bác ấy: “Nhưng bác gái à, lời cháu nói là sự thật.”

“Sự thật?” Trương Ninh nhíu mày: “Cháu không có chứng cứ, sao có thể khiến bác tin đây là sự thật chứ?”

Tôi trầm mặc giây lát rồi nâng cốc trà lên, điềm nhiên uống lấy một ngụm.

“Cậu nói đi!” Trương Ninh gấp gáp: “Cháu làm thế nào để bác tin đây là sự thực? Cháu trai của bác là một đứa trẻ ngoan như thế sao nó có thể hại con gái của bác chứ?”

“Mẹ!” Đỗ Nghệ gắt lên: “Đủ rồi!”

“Mày!” Trương Ninh phẫn nộ: “Mày ăn nói thế nào với mẹ đấy?”

“Trương Cường là thứ gì thì trong lòng cha mẹ rõ hơn ai hết!” Đỗ Nghệ cười lạnh: “Đừng tự lừa dối mình nữa!”

“Đỗ Nghệ!” Đỗ Thành trợn mắt: “Sao lại ăn nói như thế với mẹ của con? Mau xin lỗi mẹ con ngay!”

“Dựa vào cái gì mà con phải xin lỗi?” Đỗ Nghệ nhìn chằm chằm cha mình: “Cái thằng súc sinh Trương Cường luôn luôn có ý đồ xấu xa với Lăng Lăng! Lẽ nào hai người lại không rõ à? Lần này Đỗ Lăng xảy ra chuyện, nếu không phải Ngô Tranh huynh đệ vội đến Nam Đảo cứu em ấy thì em ấy đã chết từ lâu rồi! Bây giờ đã là lúc nào rồi mà hai người lại cứ bảo vệ đứa cháu trai cưng của mình? ĐM, nó là cháu trai ruột của hai người, còn con và Lăng Lăng là cốt nhục của hai người đó!”

“Mày...mày đúng là nghịch tử!” Trương Ninh giận run người: “Tao biết mày quay lại đây là muốn chọc tức tao! Mày muốn tao chết!”

“Nếu mẹ nghĩ vậy thì con cũng hết cách.” Đỗ Nghệ quay lại nhìn tôi: “Ngô Tranh huynh đệ, cha mẹ của tôi hồ đồ, cậu đừng chấp họ! Tôi tin lời cậu nói! Chỉ cần cậu nói chuyện này làm thế nào thì tôi nghe cậu thế vậy!”

Đỗ Thành vừa nghe thấy liền vội nói: “Đúng! Ngô Tranh à! Bác cũng tin cháu, cháu nói làm như thế nào thì làm thế vậy!”

“Các người...các người...” Trương Ninh tức giận tím người: “Trương Cường không hại Lăng Lăng đâu!”

“Bà bớt nói lại đi!” Đỗ Thành giận dữ: “Ngô Tranh không thù không oán với nó, người ta đổ oan cho nó làm gì? Hơn nữa, chúng ta phải để người ta nói hết đã chứ!!”

Trương Ninh cố gắng bình tĩnh lại rồi hắng giọng, nói với tôi: “Được, Ngô Tranh, cháu dựa vào đâu mà kết luận Trương Cường làm? Bác biết cháu là đại sư phong thủy, cháu không cần chứng cứ, nhưng ít nhất cháu cũng phải khiến cho bọn bác tin , khiến bọn bác tâm phục khẩu phục chứ?”

Khả Nhi cười khinh bỉ, nhịn không nổi liền lên tiếng: “Bác gái à, hổ mẹ không ăn thịt con, giám đốc Đỗ đã thành ra vậy rồi mà bác còn muốn bảo vệ cháu trai cưng của bác ạ? Lẽ nào giám đốc Đỗ không phải con gái của bác?”

Trương Ninh nhíu mày: “Đương nhiên Lăng Lăng là con gái của bác rồi, sao bác có thể không quan tâm nó chứ? Nhưng Trương Cường không phải người như vậy, không phải nó làm! Muốn khiến bác tin, thì phải khiến bác tâm phục khẩu phục đi! Bác nuôi nó ba mươi hai năm rồi, sẽ không thể vì một câu nói của các cháu mà nhận định nó là tên súc sinh được!”

Khả Nhi muốn nói nhưng tôi đưa mắt ra hiệu cho cô ấy, ý bảo cô ấy đừng nói nữa.

Khả Nhi nhìn Trương Ninh một cái, lúc này mới thôi.

Trương Ninh cũng hạ ngữ khí của mình lại rồi quay lại hỏi tôi: “Ngô Tranh, bác không cần chứng cứ nữa, nhưng cháu phải khiến bác tâm phục khẩu phục! Yêu cầu này của bác có quá đáng không?”

Tôi lắc đầu: “Không quá đáng.”

“Vậy cháu nói cho bác biết, cháu dựa vào đâu mà nhận định Trương Cường hại Lăng Lăng?” Bác ấy nhìn tôi.

Đỗ Nghệ nhíu mày: “Mẹ! Quá đáng rồi đó!”

“Mày im miệng!” Trương Ninh gào lên lên giận dữ: “Tao không muốn nghe mày nói! Tao không có đứa con trai như mày!”

Đỗ Nghệ cười lạnh: “Được, không có đứa con trai như con, mẹ có Trương Cường là đủ rồi, nhưng con cũng phải nói, con tin lời Ngô Tranh huynh đệ, Trương Cường là thằng súc sinh, con sẽ tự tay giết chết nó!”

“Mày!” Trương Ninh tức giận vô cùng, cầm cốc trà lên định hắt vào người con trai.

Đỗ Thành dùng một tay ấn chặt tay bác ấy lại rồi thét lên đầy tức giận: “Đừng cãi nhau nữa! Chúng ta vì gì mà đến đây? Lăng Lăng đã thành ra như vậy rồi, các người có thể bớt nói mấy câu được không thế!”

Tôi đứng dậy: “Như vậy thì không thể bàn chuyện được, mấy người bình tĩnh đi đã. Khả Nhi, chúng ta đi thôi.”

“Ừ!” Khả Nhi đứng dậy.

Bình Luận (0)
Comment