Hai người chúng tôi quay người chuẩn bị rời đi, Đỗ Nghệ nhìn thấy liền vội đứng dậy kéo tôi lại: “Người anh em à, cậu đừng tức giận! Chúng tôi không cãi nhau nữa!”
Đỗ Thành cũng vội nói: “Ngô Tranh à, cháu đừng đi! Bọn bác nghe cháu, cháu nói làm thế nào thì làm thế vậy!”
Trương Ninh cũng đứng dậy, ngấn nước mắt nhìn tôi, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.
Tôi nhìn cha con Đỗ Thành rồi lại nhìn Trương Ninh, trầm tư giây lát rồi quay lại trước ghế sô pha, rồi lại ngồi xuống.
Cha con Đỗ Thành thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới ngồi xuống.
Tôi uống ngụm trà rồi nhìn Trương Ninh: “Bác gái à, bác muốn chứng cứ thì cháu không có. Có điều, cháu có thể nói vài chuyện tư của Đỗ gia, nếu như cháu có thể nói đúng thì bác có tin cháu không?”
Trương Ninh lau nước mắt, cười chua chát: “Không cần nói nữa...bác biết cháu là đứa trẻ có bản lĩnh rất lớn...bác biết...bác biết cháu sẽ không đổ oan cho tên súc sinh đó...chỉ là bác...chỉ là bác không tài nào chấp nhận nổi...bác nuôi nó ba mươi hai năm rồi! Ba mươi hai năm ròng rã...”
Đỗ Thành nhắm mắt lại rồi thở dài thườn thượt, đôi mắt rơm rớm, đưa tay ra ôm Trương Ninh vào lòng.
Trương Ninh ôm mặt, gục vào lòng chồng khóc nức nở.
Đỗ Nghệ cũng không chịu được khi nhìn thấy mẹ mình như thế này, anh ấy hắng giọng: “Mẹ, mẹ đừng như vậy...vừa nãy con không nên nói những lời như vậy, con sai rồi...”
Dù sao là con trai ruột, một giọt máu đào hơn ao nước lã, cãi nhau có căng đến thế nào đi nữa thì anh ấy vẫn yêu thương mẹ mình.
Nghe thấy lời xin lỗi của con trai, Trương Ninh còn khóc càng đau đớn hơn.”
“Được rồi, được rồi...” Đỗ Thành lau nước mắt và an ủi bà vợ: “Bây giờ Lăng Lăng rất nguy hiểm, chúng ta nghe Ngô Tranh nói nên làm thế nào đi đã.”
Trương Ninh cố ngăn dòng nước mắt rồi gật đầu: “Ừ...”
Bác ấy quay người lại rồi khóc lóc xin lỗi tôi: “Ngô Tranh, vừa nãy là do bác quá đáng, cháu đừng giữ trong lòng..chỉ cần có thể cứu được Lăng Lăng thì bọn bác đều nghe cháu hết...”
“Ngô Tranh à, cháu đừng để bụng.” Đỗ Thành cũng nói: “Cháu nói đi, bọn bác nên làm như thế nào, thì bọn bác đều nghe cháu tất!”
Đỗ Nghệ nhìn cha mẹ mình: “Cha, mẹ, chuyện này không thể làm như vậy được!”
Anh ấy quay lại nhìn tôi: “Ngô Tranh huynh đệ, cậu là em trai mà Lăng Lăng nhận, như vậy cũng chính là em trai của tôi, chúng ta là người một nhà. Có điều, thầy phong thủy có quy tắc của thầy phòng thủy, chúng ta là người mình cả thì càng nên làm việc theo quy tắc, như vậy, tôi cũng không hỏi thân giá của cậu nữa, chuyện này tôi gửi cậu tám mươi triệu tệ! Cậu thấy được không?”
Tôi ngây người: “Tám mươi triệu tệ ...”
“Sao vậy? không đủ à?” Anh ấy nhìn tôi: “Vậy một trăm triệu tệ!”
Đầu tôi bắt đầu ong ong, trống rỗng, không biết nên nói như thế nào cho phải.
Thấy tôi không nói gì, Đỗ nghệ thấy lo lắng: “Có phải không đủ không? Không sao người anh em, cậu cứ nói một con số, bao nhiêu cũng được!”
Tôi cố gắng bình tĩnh lại, hắng giọng nói: “Ờm...em thì tùy, còn trợ thủ Khả Nhi của em là năm trăm vạn.”
“Được!” Đỗ Nghệ cảm thấy yên tâm, anh ấy nhìn sang Khả Nhi: “Khả Nhi tiểu thư, cô đưa tôi số tài khảon của hai người đây, tôi làm xong việc này rồi chúng ta nói chuyện khác sau!”
“Vâng!” Khả Nhi cầm điện thoại ra rồi gửi số tài khoản của chúng tôi cho Đỗ Nghệ.
Đỗ Nghệ rất nhanh đã gửi xong, anh ấy để điện thoại xuống rồi trút hơi dài: “Không giấu gì người anh em, tối qua tên súc sinh đó đã tìm người gửi tin cho tôi và cha mẹ của tôi nói là linh hồn của Đỗ Lăng đã bị bọn chúng lấy đi mất rồi, chúng bắt chúng tôi đưa cho chúng bốn tỷ Nhân dân tệ. Nếu không sẽ khiến Lăng Lăng hồn tay phách tán. Nói thật, chúng tôi có thể bỏ ra bốn tỷ đó, nhưng cục tức này chúng tôi nuốt không trôi! Ngô Tranh huynh đệ, chuyện này chúng tôi nhờ cậu, cậu cần thứ gì thì cứu việc nói, muốn tiền có tiền, muốn người có người, chỉ cần Lăng Lăng không sao thì cái giá phải trả như thế nào đi nữa thì chúng tôi không quan tâm đâu!”
“Đúng vậy!” Đỗ Thành cũng nói: “Ngô Tranh à, bọn bác tin cháu, cháu nói làm thế nào thì bọn bác làm thế vậy!”
“Bọn chúng đã mang linh hồn của chị Đỗ Lăng đến khu vực Tây Tạng rồi.” Tôi nói: “Cháu và Khả Nhi chút nữa sẽ xuất phát, đầu tiên sẽ bay đến Dung Thành, sau đó đến khu vực Tây Tạng. Nếu thuận lợi thì trước trưa hôm kia có thể cứu được chị Đỗ Lăng.”
Lúc này họ mới thở phào nhẹ nhõm: “Được! Vậy thì tốt quá!”
“Chỉ là...có một vấn đề.” Tôi nhìn Trương Ninh: “Bọn chúng dùng một chiếc gương để lấy đi linh hồn của chị Đỗ Lăng, muốn cứu chị ấy thì nhất định phải phá chiếc gương đồng đó, nhưng trên chiếc gương đó có máu tế của Trương Cường, thế nên một khi chiếc gương đồng bị phá, đông nghĩa với việc hắn ta sẽ chịu lời nguyền bị cắn trả.”
Trương Ninh sững sờ: “Vậy...vậy sẽ ra sao?”