“Lời nguyền cắn trả này rất lợi hại.” Tôi nói: “Anh ta có thể chết rất thảm.”
Ánh mắt của Trương Ninh sững lại rồi lập tức trở nên phức tạp.
“Vốn dĩ tên súc sinh này nên chết đi!” Đỗ Nghệ cười lạnh: “Nếu không có lời nguyền cắn trả này thì tôi cũng bắt hắn về tự tay giết chết hắn!”
Trương Ninh đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài nơi khóe mắt.
Đỗ Thành thở dài rồi hỏi tôi: “Ngô Tranh, có cách nào có thể giữ nó sống không?”
Tôi lắc đầu: “Trời tạo nghiệp, có thể tránh; tự tạo nghiệp, nghiệp quật chết tươi...”
Đỗ Thành cũng nước mắt chảy dài.
“Cha, mẹ !” Đỗ Nghệ nhíu mày: “Tên súc sinh đó muốn hại chết Lăng Lăng, sao hai người lại khóc vì hắn? Hắn có xứng đáng không? Cha đừng quên, Lăng Lăng mới là con gái ruột của hai người!”
“Đỗ Nghệ...” Đỗ Thành xua tay đầy bất lực: “Đừng nói nữa...con không hiểu được nỗi đau trong lòng mẹ con đâu...”
Trương Ninh sà vào trong lòng chồng, khóc như mưa.
Đỗ Nghệ Trầm mặc giây lát rồi nhìn tôi: “Ngô Tranh huynh đệ, cha mẹ tôi không có ý khác đâu, cậu nên làm thế nào thì làm, không cần kiêng kị gì cả!”
“Chị Đỗ lăng là con gái, là em gái của mọi người, và cũng là chị của em.” Tôi nói: “Cho dù mọi người không trả em một đồng tiền nào thì em vẫn đi khu vực Tây Tạng cứu chị ấy về. Hôm nay gặp mặt mọi người nói những điều này chủ yếu là vì tên Trương Cường. Cháu biết, bác trai và bác gái bỏ ra rất nhiều tâm huyết với Trương Cường, chuyện đã đến nước này rồi, trước sau gì cũng là ruột thịt, thực ra người tổn thương nhất là hai bác.”
Nghe được câu này, Trương Ninh khóc càng đau khổ hơn.
Đỗ Thành lau nước mắt, mỉm cười với tôi: “Ngô Tranh à, cháu có thể nói ra lời như vậy thì bác với bác gái của cháu cũng được an ủi rồi. Bác biết, cháu muốn có được câu nói này của bọn bác...”
Bác ấy nhìn Trương Ninh trong lòng, hít vào thật sâu rồi nói với tôi: “Cháu à, cháu cứ thẳng tay mà làm, tên súc sinh đó đã tự rời khỏi Đỗ gia như vậy rồi thì để nó đi đi! Cứu chị cháu về đây, còn về tên súc sinh đó thì để nó tự thân tự diệt đi!”
Tôi đứng dậy: “Vâng, vậy chúng cháu xuất phát đây.”
Đỗ Nghệ đứng dậy: “Tôi tiễn cô cậu đến sân bay.”
“Không cần đâu Đỗ tiên sinh.” Tôi nói: “Người nhà với nhau cứ ngồi nói chuyện đi.”
Đỗ Nghệ không nói gì liền đi tới, anh ấy ôm tôi theo cách hai người anh em ôm nhau vậy.
“Về sau đừng gọi anh là Đỗ tiên sinh.” Anh nói: “Lăng Lăng là chị của em, anh chính là anh của em! Về sau phải gọi là anh, biết chưa?”
Tôi mỉm cười bình thản: “Vâng!”
“Được rồi.” Anh ấy cũng cười: “Đi đi người anh em, bọn anh đợi em trở về!”
“Ừm.” Tôi gật đầu rồi dẫn Khả Nhi đi về phía cửa.
“Ngô Tranh...”Trương Ninh bỗng nhiên gọi tôi.
Tôi dừng bước quay người lại nhìn bác ấy..
“Mang chị cháu về đây...” Bác ấy nghẹn ngào nói.
Đôi mắt tôi rơm rớm, gật đầu rồi dẫn khả Nhi đi ra khỏi phòng sách.
Đến bên ngoài, tôi ngẩng đầu nhìn đám mây trên bầu trời, hít một hơi thật sâu rồi cố gắng kìm nén không cho nước mắt tuôn ra.
“Thiếu gia, cậu khóc à?” Khả Nhi hỏi nhỏ tôi.
“Tôi nhớ chị Đỗ Lăng rồi...” Tôi nói.
Khả Nhi đau lòng ôm lấy tôi, an ủi tôi: “Cậu đừng buồn, chúng ta lập tức ra sân bay đi Dung Thành, đi khu vực Tây Tạng, đi cứu giám đốc Đỗ!”
Tôi ngấn nước mắt mỉm cười: “Ừ!”
Cô ấy kéo tôi đi, khẽ nói: “Chúng ta đi thôi.”
Tôi khẽ lau đi nước mắt nơi khóe mắt, hít một hơi sâu rồi lấy lại tinh thần: “Đi!”
Chúng tôi lập tức lên xe, rời khỏi căn biệt thự lớn của Đỗ gia, đi về phía sân bay.
Trên đường, tôi nhận được tin nhắn của ngân hàng, số tiền một trăm triệu đã được chuyển vào thẻ.
Nhìn thấy chuỗi con số dài đó tôi trầm mặc hồi lâu, lặng lẽ xóa tin nhắn đó đi.
Khả Nhi nhìn tôi: “Thiếu gia, sao vậy?”
“Quy tắc của Ngô gia là không làm những việc tự hạ thấp thân giá của mình.” Tôi thở dài: “Nhưng tôi có mới mười chín tuổi...”
Khả Nhi không hiểu lắm: “Ý của cậu là...”
“Chuyện Vương thành Khiếu Vũ đó, chị Đỗ lăng đã trả tôi năm mươi triệu tệ.” Tôi nói: “Chuyện của Tưởng Nhu, thì chị ấy trả tôi sáu mươi triệu; chuyện hắc bồ tát trước đó, cục trưởng Chu cũng trả tôi sáu mươi triệu tệ. Nhưng lần này Đỗ Nghệ đưa thân giá của tôi lên tận một trăm triệu tệ...cứ như thế này thì trong thiên hạ liệu có mấy người mời được tôi về làm việc? Tôi mới có mười chín tuổi, lẽ nào phải chuẩn bị nghỉ hưu rồi à?”
“Chuyện này à?” Khả Nhi bật cười: “Tôi còn tưởng chuyện gì cơ chứ...”
“Lẽ nào chuyện này không phải là vấn đề?” Tôi hỏi: “Haiz, nếu như tôi nghỉ hưu rồi thì cậu phải làm sao đây?”
“Cậu yên tâm đi, cậu không nghỉ hưu được đâu.” Cô ấy tự tin nói: “Thiên hạ còn bao nhiêu chuyện lớn đợi cậu đến giải quyết đấy, sao có thể để cậu nghỉ hưu sớm như vậy được? Một trăm triệu tệ mà nhiều à? Tôi chẳng thấy nhiều đâu! Nhà giám đốc Đỗ có mấy chục tỷ cơ mà, mạng của chị ấy có một trăm triệu là ít đấy!”