Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 476 - Chương 476. Nghỉ Ngơi Dưỡng Sức

Chương 476. Nghỉ Ngơi Dưỡng Sức Chương 476. Nghỉ Ngơi Dưỡng Sức

Sau khi xuống máy bay, một vị phó chủ tịch của công ty con Dung Thành của Hạo Thiên Hi-tech đích thân mang đến cho chúng tôi một con xe Hummer. Đường Tư Giai đã sắp đặt trước dựa theo yêu cầu của tôi. Trên xe còn chuẩn bị cho chúng tôi lương khô, nước, hoa quả tươi, đồ uống chống phản ứng độ cao và toàn bộ vật dụng, thiết bị khi đi vào Tây Tạng, nào là áo lông vũ, giày đi tuyết, bình dưỡng khí...

Tôi để Khả Nhi kiểm tra vận dụng thiết bị, tiếp đó quay người dặn Chu Uyển: “Các chị ở đây đợi đi, nhanh nhất là tối mai, muộn nhất là trưa ngày kia, chúng tôi nhất định sẽ quay về, đến lúc đó chúng ta đi máy bay đến Nam Đảo luôn.”

“Vâng! Thưa thiếu gia!” Chu Uyển nói.

Tôi gật đầu rồi quay người đi đến trước con xe địa hình, hỏi Khả Nhi: “Sao rồi?”

Khả Nhi kiểm tra xong liền gật đầu với tôi: “Không vấn đề gì!”

“Được! Đi thôi!”

“Ừ!”

Chúng tôi mở cửa lên xe rồi mở bảng chỉ đường, thay đổi phương hướng, rời khỏi sân bay.

Ngôi chùa mà mà sư huynh lạt ma ở tên là Đạt Nhĩ Ba tự, cách Dung Thành hơn chín trăm ki lô mét, chúng tôi đi khỏi khu thành phố Dung Thành, đầu tiên đi đường cao tốc, sau đó đổi sang quốc lộ, đi qua Phố Dương, Nhã An, Cam Tư, Nhã Giang, Lý Đường, đi thẳng về phía tây đến Ba Đường.

Lúc đến Ba Đường, đã là hơn hai giờ sáng.

Chúng tôi tìm nơi đỗ xe lại rồi nghỉ ngơi một lúc, ăn chút lương khô, tiếp đó đổi lại tôi lái xe, tiếp tục xuất phát.

Rời khỏi Ba Đường, chính thức đi vào khu vực Tây Tạng.

Lúc này tôi và Khả Nhi có dấu hiệu phản ứng cao nguyên rất mãnh liệt, chóng mặt, buồn nôn, hít thở khó khăn, cả người đều rất khó chịu. Tôi dừng xe lại rồi kéo lấy tay cô ấy, liên tục làm khinh thần phù và phụng nhãn phù, thần lực phù, lần lượt ấn vào cánh tay trái của cô ấy, cô ấy ổn ổn dần, phản ứng cao nguyên biến mất.

Tiếp đó tôi cũng đưa khinh thân phù, phụng nhãn phù và tị sát phù lần lượt dung hợp vào trong cơ thể tôi.

Rất nhanh sau đó, trên người tôi không còn cảm thấy khó chịu nữa.

Nghỉ ngơi bên đường một lúc, chúng tôi lại tiếp tục tiến về phía trước, lại đi khoảng bốn tiếng đồng hồ, trước mặt xuất hiện núi tuyết.

Đôi mắt của Khả Nhi sáng bừng, chỉ về phía núi tuyết, vui mừng nói với tôi: “Thiếu gia nhìn kìa! Núi tuyết!”

Tôi mỉm cười bình thản: “Còn đưa đến một trăm ki lô mét là đến rồi.”

“Ừ!” Cô ấy gật đầu thật mạnh, xoa xoa tay: “Chúng ta tìm nơi đỗ xe rồi chạy qua đó”

“Không vội, đi thêm một lúc nữa.” Tôi nói: “Ở dưới núi tuyết có tiểu trấn, chúng ta dừng xe ở đó ăn chút gì đã rồi ngồi thiền một canh giờ, sau đó vào núi.”

“Ngồi thiền một canh giờ?” Khả Nhi sững sờ: “Sao ngồi lâu thế? Không phải vào núi sớm hơn một chút thì tốt hơn không?”

“Từ tiểu trấn đi vào núi, chúng ta phải chạy phải hơn năm mươi ki lô mét, mới có thể đến Đạt Nhĩ Ba tự.” Tôi nhìn Khả Nhi: “Vừa đi vừa về cũng là hơn một trăm ki lô mét, ở giữa còn phải trải qua một trận đại chiến, thể lực tiêu hao rất lớn, chút nữa đến trấn thì chúng ta ngồi thiền một canh giờ, để thể lực hồi phục trước đã.”

“Được!” Cô ấy gật đầu: “Năm mươi ki lô mét, mấy phút là chạy tới nơi rồi, vẫn còn kịp.”

“Bọn chúng sắp đến Đạt Nhĩ Ba tự rồi.” Tôi nói: “Chúng ta không cần đuổi riết chúng như vậy, bọn chúng muốn phá phong ấn thì mặc bọn họ. Chúng ta chỉ cần nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi khi nào nghỉ ngơi tốt rồi thì đi xử lý bọn chúng!” Khả Nhi suy nghĩ rồi hỏi tôi: “Thiếu gia, để Trương Cường và lạt ma đó sống thêm mấy tiếng nữa thì cũng không vấn đề, nhưng sư huynh của lạt ma còn có cả tên cao nhân mà bọn họ mời đến nữa? Xử chúng thế nào? Thả bọn họ hay là giết?”

Tôi nhìn cô ấy: “Giết người, cậu làm được không?”

Cô ấy do dự một lát rồi lắc đầu: “Tôi không muốn giết người...”

Tôi bật cười: “Vậy không phải xong rồi sao.”

“Nhưng không thể tha cho chúng được.” Khả Nhi nói: “Bọn chúng là người xấu, độc ác tàn bạo, nhất định phải chịu trừng phạt!”

Tôi hít một hơi sâu: “Thực ra, trên đường tôi cũng nghĩ đến vấn đề này. Trương Cường và lạt ma không cần chúng ta động thủ đâu, chỉ càn phá chiếc gương đi thì bọn chúng sẽ bị báo ứng, khiến chúng tự thân tự diệt là được. Nhưng sư huynh của lạt ma đó và cao nhân hắn ta mời đến nhất định không chịu nhắm mắt làm ngơ, bọn chúng dẫn đồ đệ của mình, bày thiên la địa võng ở Đạt Nhĩ Ba tự chống chúng ta, chúng luôn muốn lấy mạng chúng ta. Chúng ta không muốn giết người, nhưng lúc đánh nhau , chỉ sợ sẽ không tự chủ được mà...”

Khả Nhi hiểu ra: “Thiếu gia, cậu không cần khó xử như vậy, chuyện nhuốm máu này cứ để tôi làm...”

“Không.” Tôi lắc đầu: “Máu này, chúng ta có thể không nhuốm máu thì không nhuốm máu. Chúng ta đến đến cứu người, không phải đến giết người. Dao của cậu có thể hại người nhưng cố gắng không được giết người. Lúc đại chiến bắt đầu xảy ra thì Đạt Nhĩ Ba tự nhất định sẽ thương vong vô số, nhưng bọn chúng không thể chết dưới dao được, chỉ có thể chết vì lời nguyền cắn trả.”

“Ý của cậu là...” Cô ấy nhìn tôi: “Chúng muốn đấu pháp thuật với chúng ta?”

“Đúng vậy.” Tôi gật đầu: “Chúng dùng mạng để đấu pháp thuật với chúng ta, chúng ta đấu với họ thì chuyện này không tính là giết người.”

Bình Luận (0)
Comment