Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 482 - Chương 482. Thanh Quang Liên Hoa

Chương 482. Thanh Quang Liên Hoa Chương 482. Thanh Quang Liên Hoa

La Bố Tàn Cát đã hơn bốn mươi tuổi, vóc dáng nhỏ bé, gầy nhom, trông xấu trai vô cùng.

Nhìn thấy dung mạo của ông ta mà tôi không khỏi thương tiếc cho Trình Tuyết. Mặc dù Trình Tuyết không xinh đẹp như Đỗ Lăng nhưng cũng được coi là một mỹ nữ, hơn hai mươi tuổi lại ở cùng cái thứ như thế này, bị ông ta dày vò thân xác mười năm, mẹ nó, thực sự là phung phí của trời.

La Bố Tang Cát thấy tôi gọi tên ông ta, vô thức nuốt nước bọt, nhìn Gia Ương Đan Tăng sư huynh của mình một cái rồi hắng giọng, gồng mình lên, dùng tiếng Hán gượng gạo của mình nói với tôi: “Là ta! Sao nào? Ngô Tranh! Người đừng tưởng phá được kết giới ở dưới kia là giỏi! Nói cho ngươi biết, ngày hôm nay hai đứa bay chết chắc rồi! Bọn ta phải giết các ngươi, dùng xương sọ của các ngươi làm pháp khí! Dùng da của người làm trống da người! Ta nói cho ngươi biết, Đỗ Lăng là của ta, ngươi cứu không nổi cô ấy đâu, các ngươi chạy không thoát rồi!”

Nói xong, ông ta hét lên một tiếng, đập bộp vào một tên lạt ma ở đằng trước.

Thân người lạt ma đó rung lên, đôi mắt lập tức biến thành màu đen, mặt mũi cũng trở nên hung ác, hét lên giận dữ rồi bổ nhào về phía chúng tôi.

Khả Nhi thét lên một thiếng rồi đón hắn bằng một cước mạnh mẽ, khiến lạt ma bị đánh bay lên không trung, bay thẳng ra khỏi cửa sổ.

La Bố Tang Cát và Gia Ương Đan sững sờ, vội vàng cùng nhau động thủ, vừa hét lớn vừa vỗ vào lạt ma ở bên cạnh. Những lạt ma bị vỗ vào người đó giống như kim cang nhập vào cơ thể, từng đứa một gào hét rồi bổ nhào về phía chúng tôi.

Những lạt ma đó có xương sắt da đồng, nhưng Khả Nhi có sức mạnh vạn quân.

Chỉ thấy bóng nhìn cô ấy như nhanh như chớp, đòn tấn công mạnh mẽ, một quyền, một cước khiến cho đám lạt ma xương sắt da đồng đó bị đánh bay lên không trung rồi bay xuyên qua tường ra ngoài.

Sau khi đánh xong, một bức tường của đại điện tầng hai hầu như đã bị cô ấy phá nát rồi.

La Bố Tang Cát và Gia Ương Đan Tăng ngây người, hai huynh đệ bị dọa cho xanh mật, không ngừng lùi lại phía sau, lùi đập vào tường, không chỗ thoát thân.

Khả Nhi cười lạnh, quay người đi về phía bọn chúng.

Hai người họ sợ hãi không ngừng hô cứu, cầu xin Thứ Nhân Đa Kiệt ở bên trên mau mau làm phép cứu bọn chúng.

“Khả Nhi!” Tôi kêu Khả Nhi lại: “Về đây.”

Khả Nhi sững lại: “Thiếu gia...”

“Tôi muốn cho chúng giở ra hết chiêu trò đã.” Tôi vừa nói vừa nhìn hai lạt ma đó: “Các ngươi lên lầu đi, mang chiêu lợi hại nhất của các ông ra đây, tôi cho các ông một phút, sau một phút thì bọn tôi sẽ lên lầu phá kết giới của các ông!”

La Bố Tang Cát và Gia Ương Đan Tăng nhìn nhau rồi vội vàng chạy về phía cầu thang, lồm chồm vừa lăn vừa bò chạy lên trên lầu.

Khả Nhi đến bên tôi, nhìn tôi đầy khó hiểu: “Thiếu gia, cậu làm như vậy là có dụng ý gì?”

“Vừa nãy cậu tranh ra tay trước, là có dụng ý gì?” Tôi hỏi cô ấy.

“Tôi...” Cô ấy hạn hán lời.

Tôi kéo lấy tay của cô ấy: “Cậu rất rõ, nếu như dùng khiếu phong trận thì những người đó chết chắc. Cậu không muốn để tôi giết nhiều người như vậy, thế nên cậu tranh ra tay trước, đánh hết sạch những lạt ma đó, đá chúng bay ra ngoài. Như vậy thì bọn chúng sẽ bị tàn phế, nhưng ít nhất bọn chúng không chết, đúng không”

Khả Nhi đỏ mặt: “Thiếu gia, tôi...”

“Tôi biết dụng ý của cậu, thực ra tôi thực sự cũng không muốn nhiều người chết như thế.” Tôi nhìn cô ấy: “Khiếu phong trận ở bên dưới kia tôi đã cho thêm giới hạn. Nếu không cậu nghĩ đám lạt ma ở tầng hai và tầng ba có thể sống sót được à?”

Cô ấy cảm thấy ngại vô cùng, sà đến lặng lẽ ôm chặt lấy tôi.

Tôi khẽ ôm cô ấy rồi nhìn ngắm cô: “Bây giờ cậu biết rõ được dụng ý của tôi chưa?”

“Ừ.” Cô ấy gật đầu: “Cậu muốn cho chúng nhìn thấy rõ được sự chênh lệch, khiến cho chúng tuyệt vọng, từ bỏ sự phản kháng. Những người này không phải người tốt, không thể đạo đức hóa được, chỉ có thể bị uy phục, cậu làm như vậy là muốn cho những người ở bên trên một con đường sống.”

“Cậu hiểu ra là tốt...” Tôi nói: “Tôi cho chúng con đường sống nhưng nếu như chúng không đi thì cũng không thể trách tôi được.”

Khả Nhi hiểu ra: “Ừ!”

Tôi mỉm cười bình thản, buông cô ấy ra rồi kéo chặt tay cô: “Đi, lên lầu thôi!”

“Ừ.” Cô ấy gật đầu.

Tôi ngẩng đầu lên nhìn kết giới thanh quang liên hoa ở trên trần nhà, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, rồi dẫn Khả Nhi đi lên lầu trên.

Trên lầu đã rầm rầm tiếng niệm chú từ lâu, ba lạt ma dẫn theo một đám lạt ma trẻ tuổi chuẩn bị liều mạng với chúng tôi.

Bọn tôi không hốt hoảng cũng chẳng vội vàng mà bước lên trên lầu, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tầng này chỉ có chín lạt ma. Người đàn ông hơn buốn mươi tuổi, cơ thể cao to, trên người mặc chiếc áo choàng sư màu đỏ là Thứ Nhân Đa Kiệt, tay trái giơ Mahakala, cũng chính là tượng thần địa hắc thiên, tay phải cầm một chiếc gương đồng, ông ta lẳng lặng nhìn chúng tôi chằm chằm. Ở bên cạnh ông ta là La Bố Tang Cát và Gia Ương Đan Tăng vừa nãy chạy lên dây, hai người họ đang bấm chỉ quyết thì nhìn thấy chúng tôi đi lên, không khỏi lùi ra sau hai bước, đôi mắt tràn đầy sự sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment