Trước mặt bọn chúng là sáu lạt ma nữ trẻ tuổi, ba nam ba nữ, dáng vẻ bọn họ kiên định, hung ác vô cùng, người nào người ấy đều tóc kim mắt xanh, họ đều là người ngoại quốc.
Đương nhiên Trương Cường cũng ở đó, hắn ta co rúm ở một góc, đang sợ hãi nhìn chúng tôi.
Tôi nhìn đám người đó và chỉ vào Trương Cường: “Anh là Trương Cường phải không?”
Trương Cường bị dọa cho giật bắn người, vội vàng chạy đến nấp sau La Bố Tang Cát.
Thằng cha ngày dáng người trung bình, có một khuôn mặt súc sinh vô hại, đặt biệt là vẻ mặt đáng thương đầy mê hoặc. Cũng chả trách Đỗ Thành và Trương Ninh đều bị thằng này khiến cho họ ngay cả đứa con trai ruột của mình cũng không cần nữa. Loại người như này, trời sinh đã là diễn viên biết cách mê hoặc lòng người.
Tôi nhìn hắn ta một lúc rồi gật đầu: “Được, rất ra dáng súc sinh!”
“Mày!” Trương Cường nhíu mày: “Mày...mày chửi ai vậy?”
“Tao chửi mày đấy!” Tôi nhìn chằm chằm vào hắn rồi cười lạnh: “Đỗ gia nuôi mày ba mươi hai năm trời mà mày lại đối xử như vậy với chị của tao? Chó người ta nuôi còn biết bảo vệ chủ, đ- má mày, mày còn đéo bằng con chó!”
“Mày...mày câm mồm lại!” Hắn quay người sang cầu cứu Thứ Nhân Đa Kiệt: “Thượng sư! Thượng sư! Ngài mau giết chúng nó đi! Sau khi xong việc thì tôi sẽ biếu ngài một nửa số tiền của tôi! Ngài mau giết thằng kia đi mà!”
Thứ Nhân Đa Kiệt nhìn tôi: “Ngươi là Ngô Tranh?”
Tiếng Hán của ông ta lưu loát hơn La Bố Tang Cát nhiều, vừa nghe là biết thường hoạt động ở đất Hán.
“Tôi không muốn phí lời với ông.” Tôi nhìn Thứ Nhân Đa Kiệt: “Kết giới của ông không làm gì được tôi đâu, sư tổ của ông cũng bó tay với tôi. Nếu như ông biết điều thì đưa chiếc gương đó cho tôi, tôi sẽ ta cho ông và đệ tử của ông đi. Còn nếu ông kiên quyết tìm cái chết, thì tôi sẽ tiễn ông và sư tổ của ông cùng nhau xuống tám tầng địa ngục!”
Thứ Nhân Đa Kiệt trầm tĩnh như nước, lặng lẽ nhìn tôi một lúc rồi gật đầu: “Được lắm tiểu tử! Vậy để thử xem, rốt cuộc là ai sẽ về chốn bồng lai, ai sẽ phải xuống chốn địa ngục!”
Tôi khẽ mỉm cười: “Được! Vậy để thử xem!”
Ông ta hét lên giận giữ, tay trái giơ tượng thần mahakala lên, vừa định niệm chú.
Thì tôi nhanh chóng xông lên, một tay cướp lấy tượng thần và chiếc gương trong tay ông ta, sau đó ngay lập tức quay về vị trí ban đầu.
Thứ Nhân Đa Kiệt: “Ngươi!”
Sáu đồ đệ ngoại quốc của ông ta vừa nhìn thấy liền hét lên giận dữ, nhất tề xông lên.
Khả Nhi cũng hô lên một tiếng rồi xông lên, cho mỗi đứa một cước, cô ấy nhanh như chớp đánh gục được sáu tên lạt ma đó.
Sáu người thét lên sáu tiếng thê thảm, rồi bị ngất hết đi.
Ngay cả mật chú mà chúng còn không kịp sử dụng.
Thứ Nhân Đa Kiệt sững sờ, thực sự ông ta đờ cả người ra: “Các...các ngươi...”
Tôi nhìn chiếc gương đồng trong tay rồi cẩn thận cất nó đi, tiếp đó giơ tượng thần mahakala lên, lặng lẽ nhìn Thứ Nhân Đa Kiệt: “Ở bên trong là linh hồn của sư tổ ông, cách đây bốn trăm sáu mươi lăm năm, ông ta đã lén đưa cho một người tự xưng là đạo sĩ Côn Luân mà bị mất đi thần thông. Ông ta đã mang theo sự oán hận này, dùng phá ngõa pháp để tách linh hồn ra khỏi thể xác, đưa bản thân phong ấn vào trong tượng thần này. Hơn bốn trăm năm nay, các thượng thư đời trước của các ngươi đều dùng máu của mình để tế ông ta, và dùng mật chú để cầu khấn ông ta, ông ta có được sự bốn thứ thờ cúng là tâm khẩu ý huyết của các ngươi, tu luyện bốn trăm sáu mươi năm, cuối cùng biến thành tà thần! Thứ Nhân Đa Kiệt đại sư, tôi nói đúng chứ?”
“Sư tổ của bọn ta không phải tà thần!” Ông ta kích động: “Ngài ấy là người có thành tựu vĩ đại của mật thừa được các vị phật và bồ tát chỉ điểm!”
“Người có thành tựu vĩ đại?” Tôi cười lạnh: “Ông từng thấy người có thành tựu vĩ đại nào phải cần đệ tử tế máu cung phụng chưa? Ông từng thấy người có thành tựu vĩ đại nào, cứ cách năm mươi năm lại phải nhờ đệ tử hiến dâng một nữ đệ tử xinh đẹp, để cho ông ta hút lấy tinh khí và nguyên thần của người đó chưa? Ông từng thấy người có thành tựu vĩ đại nào, mà lúc cầu khấn ông ta lại phải dùng mật chú các vị thần của minh giới? Ông từng thấy ai như vậy chưa?”
Ông ta sững sờ: “Những điều này đều là bí mật của bọn ta, sao...sao ngươi lại biết được?”
“Sao tôi biết được thì điều này không quan trọng, điều quan trọng chính là tôi nói có đúng không?” Tôi nhìn ông ta.
Vẻ mặt của ông ta trông rất khó coi, do dự một lúc rồi gật đầu: “Đúng, những điều ngươi nói...đều đúng...”
“Tôi biết chi tiết nội tình về sư tổ của ông thì biết được những bí mật của mật chú các ông.” Tôi nhìn ông ta: “Ông không biết tôi nhưng tôi biết ông, tôi muốn giết ông dễ như trở bàn tay vậy đó!”
Ông ta nuốt nước bọt: “Ngươi...ngươi nói đúng, ta không phải đối thủ của ngươi...”