“Tôi không muốn giết người, nhưng chính các ông ép tôi giết người.” Tôi nói: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, tôi cho ông một con đường sống, chỉ cần ông không nhúng vào chuyện này nữa thì tôi có thể trả tà thần về cho ông, cũng như để ông dẫn người của ông đi! Nếu như ông vẫn một mực cứng đầu, sống chết làm kẻ thù với bọn tôi thì tôi sẽ phá tà thần này trước, sau đó tiễn biệt ông và đệ tử của ông xuống địa ngục!”
Thứ Nhân Đa Kiệt cúi đầu, do dự hồi lâu rồi lặng lẽ quỳ xuống.
“Sư huynh!” La Bố Tang Cát và Gia Ương Đan Tăng thất kinh.
“Ta không tham dự vào chuyện này nữa.” Thứ Nhân Đa Kiệt nói: “Đa tạ thượng sư phóng thích, đệ tử đề hồ quán đỉnh*, hoàn toàn tỉnh ngộ, sau này cần cù tu luyện chính pháp, sẽ không tu luyện tà thuật nữa!”
(*) một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Có thể hiểu là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Nói xong, ông ta khấu đầu xuống đất trước tôi.
Khả Nhi sững lại, nhìn tôi đầy khó hiểu.
Tôi cũng sững sờ, tiếp đó nhíu mày: “Thứ Nhân Đa Kiệt, tôi không phải thượng sư, ông không cần xưng là đệ tử, đứng lên đi!”
“Không! Ngài chính là người đại giác ngộ chân chính, là thượng sư thực sự!” Thứ Nhân Đa Kiệt thành khẩn nhìn tôi: “Ngài có lòng lương thiện, hoàn toàn không có sự giận dữ. Nhưng ngài thấy đệ tử u mê trong tà thuật, lún sâu trong ác đạo, không có sự phẫn nộ thì không để để cho người ta khiếp sợ. Vì thế ngài mới thể hiện đại thần thông của mình, lấy phẫn nộ chi tượng khiến cho đệ tử khiếp phục tận đáy lòng. Thượng sư, ngài còn trẻ tuổi lại có thể đánh bại mọi thứ mà không có chướng ngại nào, nếu không phải đại bồ tát ở lại nhân gian độ hóa cho chúng sanh thì sao có thể có thành tựu rựu rỡ như vậy? Đệ tử chỉ mong có thể học được mật pháp của ngài, đệ tử chỉ muốn cảm tạ ơn thượng sư đã điểm hóa! Xin thượng sư nhận một vái thành tâm của đệ tử!”
Ông ta vừa nói rồi lại khấu đầu với tôi một cái.
Lúc này, La Bố Tang Cát, Gia Ương Đan Tăng và Trương Cường, ba người bọn họ nhìn mà đờ cả người ra.
Khả Nhi tò mò hỏi tôi: “Thiếu gia, ông ta nói...có ý gì vậy?”
“Ông ta nói bọn mình vốn không phải người hung ác như thế, để hạn chết giết người mà bất đắc dĩ trưng ra bộ dạng như vậy để dọa những người ác như bọn họ.” Tôi điềm nhiên nói: “Ông ta nói bây giờ ông ta đã được giác ngộ rồi, hiểu ra được sư tổ của ông ta là tà thần,về sau sẽ chăm chỉ tu luyện chính pháp, không chạm vào tà thuật nữa.”
“Ồ, vật ông ta nói đúng đấy!” Khả Nhi nói.
Tôi nhìn cô ấy một cái rồi suy ngẫm, buông cánh tay xuống rồi hỏi Thứ Nhân Đa Kiệt: “Thực sự ông sẽ không tu luyện tà thuật nữa à?”
“Không tu luyện nữa!” Thứ Nhân Đa Kiệt nói.
“Được!” Tôi gật đầu, rồi đặt tượng thần mahakala xuống đất tập trung tinh thần, điều kim quang sáng tay trái, tay phải bấm chỉ quyết bày trận làm bùa, làm một ngũ lôi trận rồi nắm chặt trong tay.
“Nếu đã như vậy.” Tôi nhìn Thứ Nhân Đa Kiệt: “Tôi giúp ông hủy nó!”
Thứ Nhân Đa Kiệt nhìn tượng thần đó một cái rồi do dự một lúc: “Vâng! Đa tạ thượng sư!”
Tôi lặng lẽ nhìn ông ấy một lúc rồi vung tay một cái đưa kim quang đập vào tượng thần mahakala.
Khí trường của ngũ lôi trận lập tức bao trọn lấy tượng thần, một luồng khí đen dày đặc tỏa ra, cùng theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết giống như của ác quỷ, tà thần bị ngũ lôi trận đánh cho tan tành.
Khí đen lập tức biến mất.
Tượng thần đó rắc rắc vỡ tan tành.
Sáu lạt ma nước ngoài ở trên đất lập tức tỉnh táo lại, người nào người nấy đều bàng hoàng nhìn tứ phía, dường như không còn nhớ chút gì về chuyện vừa nãy.
Thứ Nhân Đa Kiệt hít một hơi thật sâu, như trút được gánh nặng, thành khẩn khấu đầu với tôi một cái, rồi đứng dậy: “Đa tạ thượng sư, đệ tử sẽ rời khỏi Đạt Nhĩ Ba tự, quay về Lhasa!”
“Được!” Tôi gật đầu: “Ông đi đi.”
Hai bàn tay ông ta chắp lại rồi hành lễ với tôi và Khả Nhi, quay người nói tiếng Tây Tạng với đám lạt ma ngoại quốc.
Sáu lạt ma đó vội vàng đứng dậy, hai tay chắp lại rồi làm lễ với tôi và Khả Nhi, sau đó đi theo thượng sư của họ đi xuống lầu.
“Thượng sư! Thượng sư!” Trương Cường sợ sắp phát khóc rồi: “Ngài không thể mặt kệ chúng tôi được! Ngài mau quay lại đây đi! Đ- má nhà ông, ông quay lại ngay!”
Hắn ta sốt sắng đến mức chửi cả mẹ của người ta.
La Bố Tang Cát tuyệt vọng ngã phịch xuống đất.
Gia Ương Đan Tăng run lẩy bẩy đứng dậy, hai tay chắp lại, sợ hãi nhìn tôi: “Thượng...thượng sư...tôi biết sai rồi...về sau tôi không dám nữa...xin ngài...cầu xin ngài...”
Vẻ mặt của tôi lạnh tanh, khóe miệng nhếch lên nụ cười lạnh.
Gia Ương Đan Tăng bị dọa cho khiếp vía, vội vàng quỳ xuống: “Thượng sư! Vừa nãy là tôi không đúng! Nhưng...nhưng tôi không can dự hại Đỗ tiểu thư, tôi chỉ muốn giúp sư đệ của tôi mà thôi...tôi biết sai rồi, cầu xin thượng sư khai ân, cho tôi một cơ hội...”