“Cả đời này của ông không được phép đi khỏi khu vực Tây Tạng.” Tôi nhìn ông ta: “Nếu như để tôi biết được ông tiếp tục hại người thì tôi sẽ cho ông xuống địa ngục ngay, để ông sẽ hồn bay phách tán, mãi mãi không được siêu sinh như đám đệ tử ở bên dưới đó của ông!”
“Vâng! Vâng!” Gia Ương Đan Tăng vội nói: “Cảm tạ thượng sư! Cả đời này tôi sẽ không rời khỏi khu vực Tây Tạng, tôi sẽ không hại người nữa! Cảm tạ thượng sư! Cảm tạ thượng sư!...”
Ông ta không ngừng khấu đầu với tôi.
Tôi nhìn Khả Nhi: “Chúng ta đi thôi.”
“Ừ!” Khả Nhi gật đàu.
Chúng tôi quay người chuẩn bị đi xuống lầu.
Trương Cường vừa nhìn thấy, rầm một tiếng, hắn ta quỳ xuống, khóc lóc cầu xin chúng tôi: “Ngô Tranh thiếu gia! Tôi cũng biết sai rồi! Cậu hãy cho tôi một cơ hội, cầu xin cậu nể mặt em họ của tôi mà cho tôi một cơ hội đi, tôi...”
Tôi quay người đi đến bên cạnh hắn, một cước đạp hắn lăn ra xa năm sáu mét.
Trương Cường bị tôi đá mà không hiểu vì sao, hắn ta thê thảm lồm cồm bò dậy, kinh ngạc nhìn tôi: “Ngô Tranh thiếu gia, cậu...”
“Đừng nhắc đến chị tao.” Tôi cười lạnh: “Đ- má mày không xứng đâu!”
“Cậu có thể tha thứ cho Thứ Nhân Đa Kiệt và Gia Ương Đan Tăng, kẻ đã muốn giết các cậu, mà tại sao lại không thể tha thứ cho tôi?” Trương Cường cười khổ: “Tôi uêu em họ của tôi! Tôi làm như vậy chỉ là muốn được ở cùng em ấy! Tôi làm gì sai cớ chứ?”
“Mày nói xem?” Tôi hỏi lại.
Trương Cường ngẫm nghĩ, rồi lập tứ đạp chân xuống nhảy sồ về phía La Bố Tang Cát, giận dữ bóp cổ ông ta: “Đều tại mày! Tất cả đều tại mày! Đ- má, tao bóp chết mày! Bóp chết mày...”
Tôi khinh rẻ nhìn hắn ta một cái rồi cười lạnh, dẫn Khả Nhi quay người đi xuống lầu.
Đến bên ngoài đại điện, chúng tôi nhìn thấy đám lạt ma mà bị Khả Nhi đánh bay xuống khi nãy, bây giờ đã tỉnh lại. Gia Ương Đan Tăng dẫn những đệ tử may mắn còn sống, cung kính quỳ thành một hàng ở bên đường, hai tay chắp lại, người nào người nấy run lẩy bẩy, không dám ngẩng đầu.
Tôi nhìn họ một cái rồi dẫn Khả Nhi rời khỏi Đạt Nhĩ Ba tự.
Đến bên ngoài cửa núi, thì thấy Thứ Nhân Đa Kiệt dẫn theo sáu đồ đệ ngoại quốc của mình đã đi rất xa rồi.
“Thiếu gia, thực sự bọn họ sẽ cải tà quy chánh chứ?” Khả Nhi hỏi tôi.
“Ừ.” Tôi nói.
“Tôi luôn cảm thấy những người này không đáng tin.” Khả Nhi nói: “Lỡ như về sau bọn họ lại hại người thì sự hảo tâm hôm nay của chúng ta...”
“Tượng phật của đất Hán mặt mũi đều hiền từ, nhưng tượng phật của đất Tây Tạng lại mặt mày dữ tợn.” Tôi nhìn cô ấy: “Cậu nói xem tại sao lại như vậy?”
Cô ấy ngẫm nghĩ: “Bởi vì đại đa số thần của mật giáo đều là quỷ thần?”
“Đây là điều thứ nhất, còn có điề thứ hai.” Tôi nói: “Bách tính của đất Hán nhận được giáo hóa từ lâu, hơn nữa phong tục tập quán thuần phác, chủ yếu đưa người ta hướng thiện, thế nên tượng phật của đất Hán đều có khuôn mặt rất hiền từ, những câu chuyện phật giáo lưu truyền cũng đều là giáo hóa lão bách tính không phản kháng mà phải thuận theo; còn khu vực Tây Tạng và Mông Cổ, điều kiện tự nhiên khắc nhiệt, phong tục dân gian mạnh mẽ, không có nhiều giáo hóa để nói. Để người Tây Tạng và dân tộc thảo nguyên tiếp nhận những thứ của đất Hán thì hoàn toàn không thể được. Nơi có phong tục dân gian mạnh mẽ thì con người ta càng tin vào sức mạnh, thế nên phật có khuôn mặt hiền từ, khuyên người ta thuận theo đó không thể cảm hóa được bọn họ, có thể thuần phục bọn họ chỉ cỏ quỷ thần có sức mạnh lớn mạnh.”
Khả Nhi hiểu ra liền bật cười: “Tôi hiểu rồi.”
Tôi kéo lấy tay cô ấy: “Đi thôi, quay về Dung Thành.”
“Ừ.” Cô ấy gật đầu.
Chúng tôi vút một cái như hai bóng ma, ngay lập tức vượt qua sư đồ Thứ Nhân Đa Kiệt, chạy về tiểu trấn ở cạnh núi tuyết.
Khoảng mười phút sau, chúng tôi quay về đến tiểu trấn, đầu tiên quay về trọ tắm một cái, tiếp đó trả phòng, lên xe rời khỏi tiểu trấn.
Hơn bảy giờ sáng ngày thứ hai, tôi và Khả Nhi mang chiếc gương linh âm dương quay về Mỹ Á Vương Đô.
Lúc này, linh hồn Đỗ Lăng đã rời khỏi thân xác đúng sáu ngày tròn.
Tôi để tất cả mọi người ra bên ngoài đợi, còn một mình đi vào trong phòng ngủ, đóng cửa lại, tiếp đó quay người đi đến bên cạnh giường của Đỗ Lăng.
Sắc mặt của Đỗ Lăng xám xịt, gầy đi rất nhiều, trông vô cùng tiều tụy. Mặc dù trên người có trận pháp tăng cường sức mạnh cho linh hồn còn sót lại, nhưng nó chỉ có thể tạm thời duy trì tính mạng, nhưng không thể thay thế linh hồn vận chuyển lục phủ ngũ tạng được, nếu như vậy thì thời gian dài nhất mà linh hồn rời khỏi thân xác là bảy ngày, qua bảy ngày thì lục phủ ngũ tạng sẽ không thể nào vận hành được nữa. Lúc đó, cho dù linh hồn có quay lại thì cũng không thể sống nổi.
Rất may vẫn kịp thời gian.
Tôi hít một hơi thật sâu rồi tập trung tinh thần bấm chỉ quyết phá giải thông linh phù và hợp thần phù trong cơ thể chị, tiếp đó phá tiếp tam tài tụ linh trận trên người chị.