Thầy Phong Thủy Thiếu Niên (Bản Dịch)

Chương 486 - Chương 486. Ở Lại Với Tôi Đi

Chương 486. Ở Lại Với Tôi Đi Chương 486. Ở Lại Với Tôi Đi

Bùa được phá giải mà chị ấy không có phản ứng gì, nhưng trận pháp vừa biến mất thì cơ thể chị ấy rung mạnh, đầu vẹo sang một bên, ngừng hít thở.

Tôi quay người đi đến ngồi ở số pha, lấy chiếc gương đồng âm dương đặt lên bàn, tiếp đó bấm chỉ quyết và niệm chú phá ấn: Ngũ hành cấm chế, lục hợp vi lao, thiên địa vi tỏa, âm dương vi dược, thiên địa âm dương, phá cấm khai lao. Sắc!

Niệm xong, tôi chỉ vào chiếc gương đồng có tế máu đó.

Trên gương đồng tỏa ra một luồng khói màu đen đỏ, nó bay cuộn trên không trung vài giây rồi hóa thành hai cái bóng đen, vút một tiếng xuyên bay qua tường, biến mất không thấy nữa.

Tế máu đã được phá giải.

Tiếp đó, tôi lại ấm chỉ quyết, niệm chú phá ấn, niệm xong, chỉ vào chiếc gương đồng mà bị tôi phong ấn.

Kim quang ở trên hai chiếc gương đồng biến mất cùng một lúc, tiếp đó ở trong bùa chú ở phía sau hai chiếc gương đồng đó tỏa ra khí đen nhàn nhạt, phù một tiếng rồi biến mất.

Phong ấn và tà chú đã được phá giải.

Tôi tập trung tinh thần, quan sát hai chiếc gương đồng đó, linh hồn của Đỗ Lăng ở trong một chiếc gương đồng, những điều tôi có thể làm thì tôi đều làm hết rồi, chuyện còn lại thì đành chờ đợi thôi.

Mười mấy giây sau đó, một luồng bạch quang mềm mại bay ra từ trong chiếc gương đồng mà tôi từng phong ấn, nó hạ xuống đất và hóa thành Đỗ Lăng trong trạng thái hỏa thân.

Tôi đứng dậy rồi một tay chộp lấy chị ấy, quay người rảo bước đi đến trước giường, đưa linh hồn chị ấy ấn vào trong ấn đường của chị, tiếp đó làm một an thần phù ở ấn đường, làm một hộ thân phù ở ngực trái của chị, rồi nhẹ nhàng ấn vào trong cơ thể.

Thân người Đỗ Lăng khẽ rung lên một cái, nhưng vẫn chưa có hơi thở.

Tôi lật chiếc chăn ra rồi bấm chỉ quyết ấn vào eo dưới của chị, điều kim quang dẫn nội khí đi lên trung đan điền, rồi cứ thế đi lên trên đi vào thượng đan điền, sau đó ấn chặt lồng ngực của chị, điều thần hỏa tiến vào mạnh mẽ.

“A!” Đỗ Lăng hét lên một tiếng, thân người rung bần bật, mở trừng đôi mắt, bắt đầu thở gấp.

Tôi trút hơi dài rồi đắp chăn cho chị, ngồi ở bên cạnh rồi nắm lấy đôi bàn tay lạnh ngắt của chị: “Chị! Chị tỉnh rồi à?”

Một lúc lâu sau Đỗ Lăng mới định thần lại, quay đầu nhìn tôi, nước mắt tuôn ra như suối: “Ngô Tranh...”

Chị ấy muốn ngồi dậy như phát hiện thân mình hoàn toàn không cử động được, ngay lập tức sửng sốt: “Em trai...chị...cơ thể chị...”

“Chị đừng nóng vội.” Tôi khẽ an ủi chị: “Linh hồn của chị đã rời khỏi xác sáu ngày rồi, cơ thể xảy ra chút vấn đề, thế nên không cử động được nữa.”

“Vậy...vậy sau này...”

“Không đâu.” Tôi nói với chị: “Đầu tiên chị cứ nghỉ ngơi một ngày đi, ngày mai bắt đầu, em sẽ dùng nội khí giúp chị trị thương. Chị yên tâm, nhiều nhất là một tháng, em đảm bảo chị có thể khôi phục lại được!”

Chị ấy nước mắt giàn giụa, cảm kích nhìn tôi: “Em trai, cảm ơn em...”

Tôi mỉm cười: “Khách sáo với em gì chứ? Được rồi, không nói nữa, chị nghỉ ngơi đi trước đã. Muốn nói gì thì đợi mai chị tỉnh lại hai chúng ta nói sau.”

Chị ấy vừa khóc vừa mỉm cười, yếu ớt gật đầu: “Ừ...”

Tôi cầm lấy khăn giấy lau đi nước mắt trên gương mặt chị, kéo kín chăn cho chị rồi mỉm cười: “Ngủ đi.”

“Ừ...” Nơi khóe mắt còn vương giọt nước mắt, từ từ nhắm mắt lại.

Chị ấy quá suy nhược nên rất nhanh sau đó đã ngủ say.

Tôi ngồi bên chị một lúc, đợi chị ấy ngủ say rồi cho tay chị vào trong chăn, đứng dậy rời khỏi phòng ngủ.

Trong phòng khách, Khả Nhi và Đường Tư Giai lo lắng chờ đợi.

Thấy tôi đi ra khỏi cửa, hai người họ vội sà đến: “Sao rồi?”

“Chị ấy tỉnh rồi, đang ngủ.” Tôi nói: “Có điều linh hồn của chị ấy rời khỏi cơ thể quá lâu nên thân thể mất đi tri giác rồi.”

Khả Nhi nhíu mày: “Vậy phải làm sao?”

“Có thể trị khỏi không?” Đường Tư Giai cũng hỏi.

“Có thể.” Tôi nói: “Bắt đầu từ ngày mai em sẽ trị thương cho chị ấy, nhiều nhất là một tháng là hồi phục như lúc ban đầu.”

Khả Nhi thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi...”

“Ngô Tranh, vất vả cho em rồi.” Đường Tư Giai cảm kích nói.

“Không sao, điều nên làm mà.” Tôi nói: “Chị đừng quay về Thượng Kinh nữa, chị Đỗ Lăng không thể rời xa chị, đợi khi nào chị ấy khỏe lại rồi thì cùng nhau quay về. Chị ấy nói với Chu Uyển để chị ấy đến Thượng Kinh đón lão gia, lão thái thái và Đỗ tiên sinh của Đỗ gia đến đây. Bây giờ lòng họ lo như lửa đốt, để họ đến đây thăm sẽ yên tâm hơn.”

“Được!” Đường Tư Giai gật đầu rồi quay người rời đi.

Tôi nhìn Khả Nhi: “Cậu quay về với dì hay ở lại với tôi?”

“Tôi ở đây cũng không giúp được gì, lại khiến cậu phân tâm chăm sóc tôi.” Khả Nhi nói: “Thôi thì tôi quay về uống rượu với mẹ đây.”

“Vậy cũng tốt.” Tôi gật đầu: “Lần trước vừa quay về nhà, chưa ăn xong cơm thì bị tôi lôi đi rồi. Cậu quay về nói với dì là đợi khi nào tôi quay về Thượng Kinh sẽ mời dì ấy đến núi Ngọc Tuyền, chúng ta ăn đùi dê nướng.”

Bình Luận (0)
Comment