Khả Nhi bật cười: “Ừ! Gọi cả tiểu An Vũ đến nhé!”
Tôi cũng bật cười: “Được!”
Cô ấy nhìn tôi một lúc rổi sà đến ôm chặt lấy eo tôi.
Tôi không nói gì, lặng lẽ ôm chặt lấy cô ấy.
Ôm được một lúc rồi cô ấy hít một hơi thật sâu, buông tôi ra rồi mỉm cười: “Vậy tô sẽ về cùng Chu Uyển.”
Tôi nhìn cô ấy hồi lâu rồi mỉm cười dịu dàng: “Đừng quay về nữa, ở lại với tôi đi.”
Đôi mắt của Khả Nhi lập tức đỏ hoe: “Thiếu gia, tôi...”
Tôi cúi đầu xuống hôn lên môi cô ấy.
Sau khi Đường Tư Giai dặn dò xong Chủ Uyển, chị ấy đóng cửa lại, rồi quay về phòng khách.
Vừa nhìn thấy tôi và Khả Nhi đang ôm hôn nhau, chị liền sững sờ...
...
Xế chiều, người Đỗ gia đã đến.
Sau khi thấy chị Đỗ Lăng ở trên giường, vợ chồng Đỗ Thành bật khóc.
Đôi mắt của Đỗ Nghệ cũng ươn ướt.
Đường Tư Giai vừa nhìn thấy vội khuyên hai vợ chồng họ: “Bác trai, bác gái à, giám đốc Đỗ đã không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, chỉ là cơ thể suy nhược mà thôi. Ngô Tranh sẽ trị thương cho chị ấy, nhiều nhất là một tháng chị ấy mới có thể hồi phục hoàn toàn. Hai bác đã có tuổi rồi, đừng nên quá kích động, phải chú ý đến sức khỏe ạ...”
Nghe thấy chị ấy khuyên nhủ, hai người họ lúc này mới từ từ bình tĩnh lại.
Đỗ Nghệ nghiêng đầu lau nước mắt, quay người vỗ vào vai tôi: “Người anh em vất vả cho em rồi!”
“Chuyện nên làm mà.” Tôi mỉm cười bình thản, tiếp đó nói với vợ chồng Đỗ Thành: “Bác trai, bác gái, bây giờ chị Đỗ Lăng rất yếu ớt, cần được nghỉ ngơi, chúng ta ra phòng khách nói chuyện đi.”
“Được...” Trương Ninh vừa khóc vừa nói.
Tôi nhìn Đỗ Nghệ: “Anh Nghệ, đi thôi.”
“Ừ.” Đỗ Nghệ đỡ Trương Ninh lên: “Mẹ, chúng ta đến phòng khách thôi.”
Chúng tôi rời khỏi phòng ngủ của Đỗ Lăng, cùng nhau đi đến ngồi ở phòng khách, Đường Tư Giai đi pha trà.
Khả Nhi nhìn thấy liền đi theo phụ giúp chị ấy.
Trương Ninh không ngừng lau nước mắt, một lúc lâu sau mới bình tĩnh lại.
“Ngô Tranh, Lăng Lăng thực sự có thể hồi phục à?” Đỗ Thành lo lắng hỏi tôi.
“Bác trai yên tâm.” Tôi nói: “Khoảng thời gian linh hồn chị Đỗ Lăng đã bị lấy đi thì cháu đã dùng trận pháp để bảo vệ linh hồn còn sót lại của chị ấy, thế nên kinh lạc của chị hoàn toàn bình thường. Chỉ vì linh hồn rời khỏi cơ thể quá lâu, thế nên tạm thời cơ thể mất đi tri giác. Tình trạng như vậy thì dùng thuốc gì cũng vô dụng, chỉ cần dùng nội khí đẩy tử cung thông huyết, thông kinh lạc, giúp chị ấy khỏi lại đôi chút. Ngày hôm nay để chị ấy nghỉ một đêm, ngày mai cháu sẽ bắt đầu trị thương cho chị, nhiều nhất là mất một tháng thì chị ấy nhất định có thể hồi phục lại.”
“Được! Được!” Đỗ Thành cảm kích nắm lấy tay tôi: “Con ngoan! Cảm ơn con! Con đã cứu được chị con chính là cứu được mạng của bác với bác gái!”
“Bác khách sáo rồi.” Tôi mỉm cười bình thản: “Chị Đỗ Lăngđối rất tốt với cháu, đây là chuyện cháu nên làm mà.”
“Con trai à, về sau bác với bác trai của con sẽ đối đãi với con như con trai ruột.” Trương Ninh cũng nói: “Lăng Lăng là chị gái ruột của con, anh Nghệ cũng là anh trai ruột của con!”
“Đúng! Người anh em à!” Đỗ Nghệ cũng nói: “Chúng ta là người một nhà, về sau không có phân biệt!”
“Bác và bác gái của con và cả anh con nữa đã cùng nhau bàn rồi.” Đỗ Thành nói: “Về sau con chính là con trai nuôi của bác và bác gái, bọn bác sẽ tặng con mười lăm phần trăm cổ phiếu của tập đoàn Duệ Thiên trực thuộc của Đỗ thị, đó coi như quà ra mắt!”
Tôi ngây người, vội từ chối: “Không không , bác trai, chuyện này không được đâu!”
“Haiz, có gì không được chứ?” Đỗ Nghệ nói: “Tập đoàn Duệ Thiên không phải của Lăng Lăng mà là của anh. Mười lăm phần trăm cổ phần này là có anh, cha và mẹ đều bỏ ra năm phần trăm đó. Chúng ta là người một nhà, trong doanh nghiệp của nhà chúng ta sao có thể không có cổ phần của em chứ?”
“Thực sự không được đâu ạ!” Tôi bất lực nói: “Bác trai, bác gái, anh Nghệ. Cháu cảm ơn mọi người! Thực sự cảm ơn mọi người nhưng số cổ phần này cháu thực sự không thể nhận!”
“Tại sao không thể nhận?” Họ cảm tấy khó hiểu.
“Thứ nhất, cháu đã nhận được thù lao, thì không thể nhận thêm khoản khác của mọi người được, bởi vì Ngô gia bọn cháu có quy tắc, làm một việc không thể nhận hai lần hồng bao.” Tôi nói: “Thứ hai, cháu là thầy phong thủy, thầy phong thủy thì không thể làm kinh doanh được, nếu như cháu cầm cổ phần của Duệ Thiện, thì nhất định sẽ ảnh hưởng đến thành tích làm ăn của Duệ Thiên. Tập đoàn Duệ Thiên đáng giá gần sáu tỷ, lỡ như bị ảnh hưởng bởi cháu thì không hay đâu ạ.”
“Đây...” Họ nhìn nhau, không biết nên nói như thế nào.
“Cháu biết mọi người đối tốt với cháu.” Tôi nói: “Tấm lòng này cháu xin nhận, nhưng cổ phần đó thực sự cháu không thể nhận được.”
Đỗ Thành suy nghĩ: “Nếu đã như vậy, vậy được rồi...bọn bác không nhắc đến cổ phần nữa. Có điều, bác và bác gái muốn nhận con làm con trai nuôi, cái này được chứ?”
Tôi mỉm cười ngại ngùng: “Chuyện này...không cần thiết như vậy đâu ạ...”